Chương 3

05

Ký ức dần dần tan biến, chỉ còn lại bầu trời đang trút nước xuống.

Quý Thời Ngôn đạp phanh, chiếc Maybach dừng lại dưới lầu nhà tôi.

Ba năm trôi qua, cuối cùng tôi đã không còn sống dưới tầng hầm, thay vào đó thuê một căn phòng nhỏ trong một tòa nhà ống.

Tôi mở cửa định xuống xe, nhưng bị Quý Thời Ngôn ngăn lại.

“Chồng cô đâu rồi? Để anh ta xuống đón cô.”

Tôi không nói lời nào, trong xe chìm vào trong sự im lặng.

“Cô không phải vì một người có tiền mà bỏ rơi tôi sao? - Quý Thời Ngôn cười lạnh, “Người có tiền đối xử với vợ không tốt sao? Để cho anh ta xuống đón.”

Tôi bình tĩnh nói: “Anh ấy đi làm rồi.”

“Yến Húc!” - Quý Thời Ngôn nặng nề đập tay vào vô lăng, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt.

“Em vẫn còn muốn lừa anh sao? Ai đã kết hôn và sống ở đây?”

‘Anh đã hỏi những người trong đoàn đội của em, họ đều nói rằng em chưa kết hôn.”

Tại sao anh ấy hỏi điều này?

Lâm Du Du sẽ nghĩ gì khi nghe được điều đó?

Nhưng không sao cả, Lâm Du Du sẽ không cảm thấy một trợ lý như tôi có mối đe dọa với cô ấy, có lẽ khi quá nhàm chán cô ấy đã thuận miệng mà nói với anh ấy.

Tôi bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của Quý Thời Ngôn:

“Anh ấy c h ế t rồi.”

Đôi mắt Quý Thời Ngôn đột nhiên mở to.

“Đúng, chồng tôi c h ế t rồi.”

“Vậy em còn nói em đang mang thai…..”

“Của một người đàn ông khác.”

Tôi tháo dây an toàn ra, “Nói tóm lại — không liên quan đến anh.”

Tôi mưa cửa xe, bên ngoài mưa rất to nhưng tôi vẫn đi xuống. Cơn mưa làm tôi ướt sũng ngay lập tức. Quý Thời Ngôn không đuổi theo, tôi lảo đảo đi về phía cửa tòa nhà.

Những lời này nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thật ra ngay từ ngày đầu tiên ở bên Quý Thời Ngôn, tôi đã biết, anh ấy sẽ không thuộc về tôi lâu dài.

Cho dù anh ấy có ăn mặc rách rưới, nhưng tôi có thể cảm thấy được xuất thân của anh không đơn giản. Nhưng không ngờ hoàn cảnh gia đình anh tốt đến như vậy.

Nhà họ Quý là một gia tộc vô cùng lừng lẫy, kinh doanh thương mại khắp cả nước. Khi Quý Thời Ngôn mười tám tuổi, vì muốn sáng tác âm nhạc mà đã cùng gia đình cãi nhau, chạy ra ngoài.

Nhưng cuối cùng anh ấy cũng sẽ phải quay trở về.

Nhà họ Quý không chấp nhận tôi.

Lâm Du Du mới là con dâu mà bọn họ mong chờ.

Tôi đi về phía trước, dưới đất có một vũng nước mà tôi không chú ý, bị vấp ngã và ngã mạnh xuống đất.

Dạ dày truyền đến những cơn đau nhói, tôi không nhịn được cơn nôn ói.

Ngay sau đó, cánh cửa ghế lái của chiếc Maybach mở ra, Quý Thời Ngôn sải bước đi xuống.

Anh cởi bộ vest quấn quanh người tôi và bế tôi lên.

“Quý Thời Ngôn, anh mất trí rồi à?” - Tôi hét lên, “Tôi và anh chia tay rồi……”

Anh không thể chịu đựng được nữa, tức giận nói:

“Nói ít một câu anh cho em một vạn.”

Tôi: “...........”

Tôi vô thức ngậm miệng lại.

“Cmn, em đúng là yêu tiền hơn mạng nhỉ.”

Quý Thời Ngôn phát điên, ném tôi vào ghế lái phụ của Maybach và lái xe đến bệnh viện.

06

Tôi tỉnh dậy trong phòng bệnh, mở mắt ra đã thấy trần nhà trắng như tuyết.

Quý Thời Ngôn ngôi bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng.

“Con của tôi, …… Con tôi có phải không giữ lại được hay không?”

Tôi vội vàng che bụng dưới mình lại, cố gắng thực hiện màn trình diễn cuối cùng.

“Yến Húc, cmn, tôi nợ cô một giải Oscar.”

Quý Thời Ngôn lạnh mặt ném hồ sơ bệnh án qua: “Viêm dạ dày, mẹ nó nhiều năm như vậy cô vẫn không ăn ngon sao?”

Tôi nhíu mày: “ Quý Thời Ngôn, anh không thể nói chuyện tử tế hơn được à?”

“Không thể.”

‘Người hâm mộ anh sẽ không thích đâu.”

“Tất cả bọn họ đều biết tôi là một kẻ khốn nạn,”

Phải, Quý Thời Ngôn luôn như vậy.

Tính tình nóng nảy lãnh đạm, miệng lưỡi sắc bén. Năm đó cũng không ít lần chọc giận tôi.

…… Nhưng anh ấy có thể viết mười tám bài hát ngọt ngào cho Lâm Du Du.

Tôi lỡ miệng, vô tình nói ra câu cuối cùng.

Sắc mặt Quý Thời Ngôn càng tối hơn.

“Tôi không thích nghe câu này.”

Anh lạnh lùng nói, “Tất cả số tiền mà cô không nói trước đó kiếm được sẽ bị trừ hết.”

Lần này đến lượt tôi tái mặt.

Quý Thời Ngôn cười nhạo, đưa tôi chiếc cốc nhỏ trong tay: “Uống thuốc đi.”

Hóa ra vừa rồi anh ấy đang khuấy tới khuấy lui là thuốc bắc, và tôi tự hỏi sao cà phê lại có vị lạ như vậy.

Hơi cay xè xộc thẳng vào mặt, tôi nao núng: “Không uống được không?”

“Một ngụm một vạn.”

Tôi cười cười: “ Quý Thời Ngôn, ai cũng có thể làm bánh.”

Quý Thời Ngôn cầm lấy điện thoại di động của tôi, mở Alipay và quét mã thanh toán.

Miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Tôi ngay lập tức cầm cốc lên và một hơi uống cạn.

Chậc chậc, sao lại ít nước vậy chứ, mới uống vài ngụm liền hết sạch.

Đặt cốc xuống, tôi thấy Quý Thời Ngôn đang nhìn tôi mỉm cười.

Thấy tôi nhìn, anh lập tức trở lại dáng vẻ lạnh lùng.

Sau khi quét mã thanh toán, anh đứng dậy, rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, do dự một lúc rồi đặt lại. Tôi ghét mùi thuốc lá, và anh ấy vẫn nhớ điều đó.

“Quý Thời Ngôn” - Tôi đột nhiên nói,

“Anh đối tốt với em như vậy không phải muốn chúng ta quay lại đó chứ?”

Quý Thời Ngôn cười lạnh, “Đương nhiên không phải.”

“Tôi chỉ cảm thấy, cô là trợ lý của Du Du, nếu cô sớm khỏe lại thì có thể quay lại làm việc, vì Du Du mà cống hiến.”

Anh nhìn chằm chằm vào tôi ,cố gắng tìm kiếm sự thay đổi trong biểu hiện của tôi.

Mà tôi nhìn lại anh một cách bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt tôi.

Phòng bệnh im lặng.

Một lát sau, Quý Thời Ngôn ném hộp thuốc lá xuống, không thể chịu đựng được nữa:

“Mẹ kiếp, cái này chẳng giống với những gì Lâm Du Du đã dạy tôi cả.”

“ Yến Húc, em chưa từng yêu anh đúng không?”

07

Quý Thời Ngôn đóng sầm cửa lại và rời đi.

Để tôi một mình trong phòng bệnh, tôi hơi sửng sốt.

……..Anh ấy muốn tôi thấy ghen sao?

Tôi đã từng là một người rất ghen tuông.

Quý Thời Ngôn lớn lên rất ưa nhìn, vóc dáng cao vai rộng, cho dù mặc áo phông 9.9 bán ở chợ buôn, anh ấy vẫn sẽ trông giống như một người mẫu nam vừa được xé ra từ bên trong tạp chí.

Cho dù là đi chợ mua một ít rau, người bán rau sẽ khen anh ấy đẹp như thế nào, đồng thời nhét hai quả cà chua vào túi đưa cho anh.

Mỗi lần chúng tôi cùng nhau đi dạo ở công viên trung tâm thành phố, anh ấy đều bị các dì, các chú mang biển hiệu xem mắt đến vây quanh.

Sau khi hai chúng tôi cố gắng hết sức để trốn thoát, tôi luôn tối tăm mặt mũi.

Quý Thời Ngôn mười tám tuổi sẽ trêu chọc tôi: “Em sao vậy?”

Tôi chế giễu: “Ai đó thực sự rất được chào đón.”

Quý Thời Ngôn sờ sờ mặt mình, rồi nói: “Đúng vậy, nếu không sao có thể xứng làm chồng của em.”

Tôi trợn trắng mắt: “Anh đã cầu hôn chưa? Chồng?”

Anh xoa đầu tôi: “ Đây không phải là chưa tích góp đủ tiền sao, tích góp đủ tiền liền cầu hôn!”

Để có thể kiếm được nhiều tiền, Quý Thời Ngôn đến một quán bar làm ca sĩ.

Kết quả, ngày hôm sau, tôi được gọi đến đón anh ấy. Chuyện gì đó đã sảy ra với Quý Thời Ngôn.

Một người phụ nữ nhét tiền vào cổ áo anh, vừa đưa tay sờ cơ bụng anh, vừa cười hỏi anh bao nhiêu một đêm.

Quý Thời Ngôn lấy tiền ra ném vào người phụ nữ, quay người rời đi.

Quán bar mà Quý Thời Ngôn làm việc rất đắt khách, những người đến đều là những người nổi tiếng, người phụ nữ lúc đó không nói gì, nhưng ngày hôm sau, Quý Thời Ngôn đã bị bảy tám người đàn ông cao lớn chặn lại.

Khi tôi đến, Quý Thời Ngôn đang nằm trên giường bệnh với cánh tay phải bị gãy, xương sườn gãy hai chiếc, mắt anh nhắm nghiền, như thể anh ấy đã bất tỉnh.

Tôi nhào tới, anh ở mắt ra, cố sức vươn tay chạm vào những giọt nước mắt trên mặt tôi.

“Đừng khóc.” Anh thở hổn hển vì đau khi nói chuyện.

“Tại sao anh không nói với em?Lúc đó anh bị người phụ nữ đó đeo bám, lẽ ra anh nên nói cho em biết!”

‘Sợ em…Sợ em giận.” - Quý Thời Ngôn cẩn thận nhìn sắc mặt tôi.

Tôi mím môi không nói gì, như thể tôi thực sự tức giận.

Quý Thời Ngôn túm lấy tay tôi đặt lên cơ bụng anh.

“Em đừng tức giận, bà ta không có chạm vào anh.” - Anh nhỏ giọng, “Chỉ có một mình em mới được chạm vào.”

Nước mắt tôi tuôn trào, không biết nên khóc hay cười.

Tôi xoa đầu Quý Thời Ngôn, bảo anh trước tiên nên nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật ngon, tôi từ phòng bệnh đi ra ngoài.

Thủ phạm ở ngay bên ngoài phòng bệnh, tên cầm đầu có vết sẹo trên mặt đang khoanh tay chờ tôi khóc.

Nhưng tôi không rơi nước mắt, đi thẳng lên, nhìn vào thẳng mắt tên mặt sẹo.

Mặt sẹo nở nụ cười: “Cô bé, tôi khuyên cô nên biết điều chút, các anh em ở đây đều là người có lai lịch.”

Tôi bình tĩnh nói: “ Tôi biết, tôi là em họ của cô Tô ở phòng 1003 tòa A, Sunshine Garden.”

Vẻ mặt tên mặt sẹo đột nhiên thay đổi. Anh ta không ngờ rằng công việc của tôi là lau sàn ở Sunshine Garden và không chỉ gặp anh ta mà còn gặp cả cô Sĩ.

Vì vậy, tôi biết rất nhiều bí mật.

“Cô sĩ là tình nhân của chủ tịch thép Bắc Thành, tôi nói không sai chứ? Đây quả thực là một xuất thân phi thường.”

“Nhưng nếu chủ tịch biết rằng người phụ nữ của ông ta đến quán bar để làm một con c h ó cái……”

Mặt sẹo gầm lên một tiếng: “ Cô dám!”

Cánh cửa phòng bệnh mở toang, và Quý Thời Ngôn người đang quấn băng, kéo tôi ra phía sau anh ấy.

Anh bị thương rất nặng, từng bước đi đều đau, nhưng sắc mặt u ám bình tĩnh, đôi mắt đen láy dán chặt vào tên mặt sẹo.

Giống như đang thách thức - “ Anh cứ thử xem.”

Mặt sẹo thỏa hiệp: “ Cô muốn gì?”

Cuối cùng chúng tôi đã yêu cầu bồi thường gấp ba lần và bên kia hứa sẽ không gây rắc rối nữa.

Sau đó Quý Thời Ngôn ôm tôi, “Không hổ là vợ tôi, cô ấy thật tuyệt vời.”

Tôi tức giận đẩy anh ra: “ Anh mà còn dám đánh nhau, tự mình làm mình bị thương như vậy, em sẽ không thích anh nữa.”

Khi đó Quý Thời Ngôn rất sợ tôi tức giận. Đôi khi anh ấy thích làm cho tôi tức giận. Nếu tôi tức giận, điều đó có nghĩa là tôi vẫn quan tâm đến anh ấy.

Chẳng lẽ, lần này viết cho Lâm Du Du mười tám bài hát ngọt ngào, cũng là cố ý chọc tức tôi…..

Ý nghĩ này chỉ xuất hiện nháy mắt trong đầu tôi đã bị tôi bác bỏ ngay lập tức.

Thật buồn cười, Quý Thời Châu và Lâm Du Du cộng lại có gần 100 triệu người hâm mộ, và chi phí sản xuất album nhạc của Quý Thời Ngôn ít nhất cũng hơn một triệu.

Chỉ để làm tôi tức giận?

Yến Húc, cô nghĩ cô là ai?

Chưa kể Quý Thời Ngôn trước đó đã bị tôi đá.

Khi tôi mở album đó, bài hát đầu tiên có tên là ‘Tâm trạng trong sáng.”

……….Trong lòng Quý Thời Ngôn, tôi là một người phụ nữ có thể bán mọi thứ để đổi lấy Nhân dân tệ, và tôi không liên quan gì đến từ “trong sáng”.

Sau khi tắt ứng dụng âm nhạc, tôi mở phần mềm mạng xã hội, muốn xem Quý Thời Ngôn và Lâm Du Du chung một khung hình để bản thân tỉnh táo một chút.

Đột nhiên, một tìm kiếm nóng bùng nổ, đập vào mắt tôi:

“Quý Thời Ngôn nɠɵạı ŧìиɧ.”