Chương 2

03

Lâm Du Du cho tôi nghỉ nửa ngày

Tôi đã đi đến bãi đậu xe để tìm xe của mình và thấy một chiếc Maybach đỗ trước nó.

May mắn thay, chủ sở hữu đã để lại số điện thoại ở trên xe và tôi đã gọi cho họ.

Đối diện là giọng nói của ông chú trung niên: “Dời xe đi? Chờ một chút.”

Tôi đứng chờ ở đó, mười phút sau, một bóng người dừng lại trước mặt tôi.

Quý Thời Ngôn.

Tôi sững người một lúc rồi cúng đầu tránh sang một bên.

Không ngờ tới là Quý Thời Ngôn lại tiến đến gần tôi, khoảng cách giữa chúng tôi ngay lập tức được thu hẹp.

“Quý tổng. Có việc gì không?”

Quý Thời Ngôn lắc lư chùm chìa khóa trong tay: “Không phải cô gọi dời xe đi sao?”

…………. Nhưng người vừa rồi nghe điện thoại rõ ràng không phải anh.

Quý Thời Ngôn nhìn qua con bọ cánh cứng tôi đã qua sử dụng của tôi, nó trông thật kém so với chiếc Maybach phía trước.

“Yến Húc, năm đó không phải cô đã gả vào một gia đình giàu có sao?” - Anh châm chọc, “Xem ra hôn nhân cũng không tốt lắm!”

Tôi trầm mặc hai giây, rồi chợt mỉm cười:

“Không sao, anh tìm được người tốt hơn là được, chúc mừng.”

Quý Thời Ngôn nhìn tôi chằm chằm, tôi nhìn lại anh ta với ánh mắt không gợn sóng. Không ngờ, chưa tới 3 giây, anh đã tức giận.

Anh mở cửa chiếc Maybach và kéo tôi lên xe.

“Anh làm gì vậy?” - Tôi giãy giụa, nhưng sức lực không bằng anh,

“Anh là người có bạn gái rồi đấy.”

“Chà, tôi đang quan tâm đến nhân viên của bạn gái tôi, tôi đưa cô về nhà là có gì sai?” - Quý Thời Ngôn cười lạnh.

Anh đạp mạnh chân ga xe chạy nhanh như sự nóng nảy của anh ta vậy, suýt chút nữa tôi đập đầu vào thành xe, vội vàng thắt dây an toàn cho mình.

Trời bắt đầu mưa to, tôi nhìn Quý Thời Ngôn qua gương chiếu hậu.

Đúng như mong đợi, một người nổi tiếng, quần áo thời trang cao cấp màu đen, kính râm hãng Balenciaga gắn trên chiếc cổ áo lỏng lẻo của anh và mùi tuyết tùng không ngừng thoang thoảng từ phía tay trái tôi bay đến.

Tinh xảo lại xa xôi, cậu bé năm đó tôi nhặt được từ dưới chân cầu vượt và bây giờ một chút cũng không giống nhau.

04

Ba năm trước khi tôi đi làm thêm, tôi đã nhặt được Quý Thời Ngôn, người đang ôm cây đàn guitar ngủ dưới chân cầu vượt.

Anh xung đột cùng với những người đàn ông vô gia cư khác để tranh giành lãnh thổ. Anh đã trực tiếp dùng cây guitar của mình để chiến đấu.

Đương nhiên là thua.

Quý Thời Ngôn, người đầy thương tích, đang đi trên đường với cây đàn guitar trên lưng. Trời mưa to, nước mưa trộn lẫn với vết m á u cùng nhau chảy xuống.

Rốt cuộc, tôi vẫn không thể bỏ qua được, cầm ô chạy tới:

“Xử lý một chút đi, sẽ nhiễm trùng mất.”

Tôi đưa Quý Thời Ngôn về nhà.

Khi chiến đấu với những người vô gia cư, anh hung dữ như một con sói đơn độc.

Khi tôi bôi thuốc cho anh ấy, anh như một chú cún con bị đau kêu không thành tiếng.

Sau khi thoa thuốc, tôi chia cho anh một nửa bánh mì tôi đã mua tại cửa hàng tiện lợi.

Anh cau mày ghét bỏ: “..........đồ ăn công nghiệp.”

“Vậy cậu muốn ăn gì?” - Tôi cắn một miếng lớn, trợn tròn mắt,

“Đồ ăn nhà chị Tư chắc chắn không phải đồ công nghiệp, một miếng nhỏ 120 tệ, cậu ăn cái đó đi.”

Anh im lặng ăn hết nửa ổ bánh mì.

Vào buổi tối, Quý Thời Ngôn nằm dưới sàn nhà.

Ban ngày tôi đi làm thuê, anh đi hát.

Anh hát hay, nhưng tính cách lạnh lùng và không hòa đồng với những người bán hàng rong xung quanh.

Ngoài cô gái bán hoa thì anh đối với ai cũng xa cách. Tôi trêu anh ấy:

“Yo, anh có thích cô ấy à?”

Anh liền nổi giận: “Yến Húc, đầu óc cô có phải bị lừa đá không?”

Sau đó, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Quý Thời Ngôn lại một lòng một dạ quan hệ tốt với cô gái bán hoa kia.

Sau khi tan làm vào thứ sáu,tôi về nhà thấy anh ôm một bó hoa hồng lớn ở nhà đợi tôi.

“Yến Húc, cô không có bạn trai chứ?”

Tôi suýt nữa tức giận, bật cười:

“Làm gì có chuyện cậu mua hoa cho tôi rồi hỏi, tôi có bạn trai hay chưa?”

“Có cũng chẳng sao.” - Quý Thời Ngôn nói: “Đá anh ta đi, chọn tôi.”

Tôi lại cười: “ Cậu đã đủ tuổi chưa?’

Quý Thời Ngôn tức giận đến mức đánh rơi những bông hồng và lao ra khỏi cửa.

Vào ban đêm, tôi đang ngủ bị đánh thức bởi anh.

“Cái này cho cô.”

“Cái gì, là tiền sao?” Tôi dụi dụi mắt.

“Ngay cả nằm mơ cô cũng chỉ nghĩ đến tiền!”

Quý Thời Ngôn tức giận, “Là chứng minh thư của tôi!”

“Yên tâm đi, tôi đủ tuổi rồi.”

………….

Tôi và Quý Thời Ngôn đã ở bên nhau.

Trong tuần đầu tiên anh ấy vẫn còn nằm trên sàn nhà, ngại ngùng khi được hôn và đỏ mặt khi được ôm.

Tình yêu của chàng trai tuổi mười tám thật trong sáng, đến kinh ngạc.

Cuối cùng tôi vỗ vỗ giường”

“Lên đây đi.”

Hai giờ sau, tôi vô cùng hối hận về quyết định này.

Người trẻ tuổi không có kỹ năng, tất cả đều là sự chân thành. Khi trời sắp sáng, anh ấy ôm tôi vào lòng và hôn lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của tôi.

“Yến Húc.”

“Ừm?”

“Em yêu anh nhất đúng không?”

“Anh xếp thứ hai.”

Quý Thời Ngôn trong nháy mắt trở nên tức giận, anh đột ngột đứng dậy.

“Thứ nhất là ai?”

“Nhân dân tệ”

Quý Thời Ngôn: “.......”

Anh chớp mắt hai cái, một lúc lâu sau tự an ủi mình:

“Không sao, ít nhất không phải là đàn ông.”

Anh nằm xuống bên cạnh tôi một lần nữa và ôm tôi từ phía sau với sự hài lòng.