Tra tấn

Miên Hỉ cố gắng chịu đựng, hoa huyệt nhỏ bé ẩm ướt không ngừng cắn nuốt dươиɠ ѵậŧ của hắn. Ước trừng nửa tiếng sau dươиɠ ѵậŧ của hắn mới bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi mềm đi.

"Em đau quá, sắp rách rồi." Miên Hỉ nức nở, sau đó bò khỏi người hắn. Trương Kỳ vẫn bất động nằm trên đất, đôi mắt hằn tia máu.

Hắn đã phản bội tiểu Thần, hắn đã... Làʍ t̠ìиɦ với một người phụ nữ khác.

"Anh sao vậy? Không vui à?" Miên Hỉ xoa xoa mặt hắn, hôn lên trán hắn.

"Em thích anh!"

Cô cúi xuống gặm môi hắn, mυ"ŧ cằm hắn. Bộ dáng giống như rất yêu thương hắn.

Cô kéo khóa váy mình xuống, trên người cô lúc này chỉ còn một chiếc áo ngực màu hồng nhạt. Miên Hỉ từ từ đưa tay ra sau tháo áσ ɭóŧ, ngực của cô khá nhỏ chẳng khác gì mấy bé gái cả.

Cơ thể cô trắng mịn, người còn tỏa ra mùi hương mê người. Ngực nhỏ hơi nhô lên, phần lông ở mu lưa thưa. Chứng tỏ cô vẫn đang trong độ tuổi dậy thì.

Miên Hỉ cầm tay hắn đặt lên ngực mình, để hắn cảm nhận được thứ non mịn ấy.

"Anh giúp em xoa xoa đi!" Miên Hỉ chu môi nói, dù cánh tay hắn mới chạm vào người cũng khiến cơ thể cô biến đổi lạ thường.

Núʍ ѵú cô dần dần cứng lên, cô nhìn hắn, ánh mắt trở nên mơ màng.

Sau một lát mới định thần lại, nhưng cô cũng chẳng muốn cùng hắn làʍ t̠ìиɦ nữa. Thân dưới của cô rất đau, cơ hồ đã bị xé rách.

"Em giúp anh bắn ra." Miên Hỉ dùng tay từ đầu tới cuối khiến hắn bắn tinh một lần nữa.

Cuối cùng cô cũng mệt lả nằm lên người hắn nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau Miên Hỉ còn đang ngủ say như xác chết thì bị một lực mạnh đẩy xuống. Thân thể có chút đau nhức, làn da mềm mịn tiếp xúc với nền nhà khiến cô khó chịu mở mắt ra.

"Aaaa." cô giật mình trước khuôn mặt phóng đại của Trương Kỳ. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cổ đã bị hắn bóp chặt.

"Ưʍ..." Cô giãy giụa la hét nhưng tay hắn cứng như gọng kìm ngày càng tàn nhẫn xiết chặt.

Cho tới khi cô sắp không chịu được nữa mới chịu bỏ tay ra.

Miên Hỉ ho sặc sụa hai mắt đỏ ngầu, sau một lúc mới hồi phục lại.

"Anh... Anh muốn gϊếŧ người?" Cô sợ hãi nói.

Trương Kỳ cười lạnh, gϊếŧ người? Vốn dĩ định bóp chết cô sau đó ném xác vào rừng. Cô dám làm chuyện mất mặt đó với hắn, chết là đáng.

"Cút!" Hắn tàn nhẫn.

"Em... Em không cút... Đêm qua em đã là người của anh rồi. Anh phải có trách nhiệm với em." cô không sợ chết nói.

"Chuyện đêm qua cô hẳn là người hiểu rõ nhất hửm... Cô gái... Cô rất liều lĩnh." Trương Kỳ siết chặt cằm Miên Hỉ.

"A... Đau quá... Buông ra." Miên Hỉ nức nở. Trương Kỳ thấy vậy liền không thèm để ý muốn rời đi. Nhưng khi vừa đứng dậy liền bị cô ôm chặt lấy chân.

"Không biết... Anh phải có trách nhiệm với em... Không thì... Không thì để em phụ trách cũng được." Miên Hỉ ngốc nghếch nói. Nhưng vừa nói xong da đầu liền truyền tới cảm giác đau xót.

Trương Kỳ nắm chặt tóc cô kéo lên.

"Loại phụ nữ như cô mặt cũng thật dày... Là muốn tiền? Bao nhiêu? Cô nói đi." Hắn gầm vào mặt cô.

"Em không có... Em chỉ muốn ở bên anh... Aaaa..." Cô chưa kịp nói xong liền bị hắn tàn bạo ném lên giường.

"Anh... Em..." Miên Hỉ run sợ, có phải hắn muốn... Nhưng hiện tại cô rất đau.

"Cách... Cách..." Kim loại lạnh lẽo kéo cô về hiện thực, cô ngơ ngác nhìn lên liền thấy tay mình đã bị còng lại.

Tác giả: Có nên ngược không nhỉ????