Chương 2: "Cố Tiêu, em yêu anh"

Tiếng vừa dứt, cả căn phòng rơi vào yên lặng, đầu ngón chân tôi cũng sắp đào được cả tòa nhà dưới chân.

Cố Tiêu không phản ứng kịp, nhướn mày, ngạc nhiên nói:

“Tống Thanh Như, cô nói gì?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, toan vòng vo tìm cớ bào chữa cho lời thật lòng không cẩn thận nói ra khỏi miệng. Đầu nghĩ một đằng, ra tới miệng lại thành:

“Cố Tiêu, em yêu anh”

Má? Sao cứ đối mặt với Cố Tiêu tôi lại nói thật thế này?

Và, trước khi Cố Tiêu kịp phản ứng, tôi đứng bật dậy, dùng tốc độ nhanh như chớp biến mất khỏi căn phòng.

Tôi chạy vọt vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh vã lên mặt hòng lấy lại bình tĩnh.

Bữa tiệc tối nay, tôi uống khá nhiều rượu, chờ lát ra tôi sẽ nói tôi uống say, miệng nói vớ vẩn thôi.

Tôi bám lấy bồn cầu, dùng tay tác động một lúc thì tuôn hết ra.

Tôi cố tình đóng hờ cửa. Việc Cố Tiêu nghe thấy tiếng nôn hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi.

Nôn xong, tôi chống tay lên cánh cửa, hít sâu ba lần, chỉnh tóc để lấy lại tỉnh táo.

Cố Tiêu đang đứng hút thuốc ngoài ban công. Khói thuốc lượn lờ làm gương mặt tuấn tú tăng thêm nét đẹp mờ ảo.

Bóng cây ngoài kia đong đưa trong yên lặng, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi. Cố Tiêu dùng tay gạt điếu thuốc, hứng thú nhìn tôi.

“Paris là một thành phố vô cùng lãng mạn. Dạo bước trên đường cũng có thể nhìn thấy vài cặp tình nhân ôm nhau. Thư ký Tống, tối nay cô uống nhiều quá nên nhận nhầm tôi thành người khác hả?”

Tôi thở phào, có bậc thang rồi thì xuống thôi, đỡ phải bảo mình nói hươu nói vượn.

Tôi gật đầu, lạnh nhạt đi tới trước mặt anh: “Em không say. Cố Tiêu, em thích anh, em thích anh ngay từ lần gặp đầu tiên rồi”

Tàn thuốc lá trên tay Cố Tiêu rơi xuống đất.

Tôi cúi đầu nhìn. Giờ mình đang đứng ở tầng bốn, nhảy xuống có chết không nhỉ?

Đỉnh đầu bỗng vang lên chất giọng khàn khàn.

“Tống Thanh Như, cô nói thật à?”

Lúc này đây, tôi phát giác ra mình không được bình thường. Tôi không nói dối Cố Tiêu được.

Vào những lúc như thế này, không thể nói dối, cũng không thể mở miệng nói ra bất kỳ lời kỳ quái nào nữa. Phải làm thế nào?

Tôi nhắm mắt lại, lảo đảo lui về phía sau, giả vờ bất tỉnh. Đúng! Cứ thế đi! Cố Tiêu biết tôi say, chắc chắn sẽ không truy cứu nữa.

Quả nhiên, có đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo tôi. Ánh mắt Cố Tiêu khựng lại trên người cô, thầm quan sát mấy giây, thở dài.

“Tửu lượng của thư ký Tống kém quá".

Cố Tiêu ôm tôi đứng thẳng dậy. Tôi nhắm chặt hai mắt, không dám nhúc nhích dù chỉ là một động tác nhỏ.

Phòng tôi ở sát vách Cổ Tiêu. Giờ chỉ cần Cố Tiêu thả tôi xuống giường, ngày mai thức dậy có đánh chết tôi cũng không nói chuyện với anh nữa. Xin nghỉ phép một hôm, nhắn tin giải thích trên wechat coi như xong.

Ấy thế mà không ngờ, Cố Tiêu lại cẩn thận hết chỗ chê.

Tôi biết Cố Tiêu mắc bệnh sạch sẽ nhẹ nhưng không ngờ nó lại bộc phát làm liên lụy tới cả người khác.

Tôi lặng lẽ hé mắt, thấy Cố Tiêu đang bối rối nhìn vết bẩn trên váy tôi.

Này là vừa rồi nên có dính một tí lên váy. Sếp à, anh có thể lơ nó đi không, tôi tự biết đứng lên tìm quần áo đi tắm mà.

Tôi không ngừng lầm bầm cầu xin trong lòng. Sau đó, tôi thấy Cố Tiêu cử động.

Có tiếng bước chân vang lên. Anh đi rồi à?

Một lát sau, có tiếng “tạch” vang lên. Ấy là tiếng vali hành lý của tôi bị mở.

Anh định làm gì? Chẳng lẽ anh định thay đồ ngủ cho tôi?

Nghĩ tới đồ ngủ, cô càng thấy khó thở.

Tôi là điển hình của việc trong ngoài bất nhất, ngoài nghiêm trang bao nhiêu thì về nhà trái ngược bấy nhiêu. Cụ thể như việc mặc quần áo đi, đi làm thì trông nghiêm túc hơn bất kỳ ai, về nhà lấy đồ ngủ ra thì vớ bừa một bộ mặc lên cũng phải làm mờ vì quá hở.

Cố Tiêu mà thấy thì sẽ nghĩ tôi như thế nào đây?

Tôi nằm trên giường, không nhịn được đỏ bừng mặt.

Sau đấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân Cố Tiêu chầm chậm tiến về phía tôi.