Chương 1: "Đang nhớ anh"

Tôi và Cố Tiêu được coi là tổ hợp truyền kỳ của giới kinh doanh. Học bá mặt lạnh vô tình đi đôi với tổng giám đốc bá đạo ngang tàng, máu lạnh. Mọi người ai cũng cược rằng tôi không chịu nổi đến một tháng.

Ấy thế mà tính đến nay, chúng tôi đã hợp tác ăn ý với nhau được ba năm, cùng nhau đưa tập đoàn Cố thị lên bậc thang mới.

Cố Tiêu nói, anh ấy rất yên tâm khi có một người phụ nữ như tôi làm thư ký.

Hình tượng của tôi luôn là mái tóc búi cao và chiếc kính gọng đen. Trong tủ cũng toàn những bộ đồ công sở giản dị như sơ mi trắng phối với chân váy đen, dưới chân đi đôi giày cao gót bảy phân.

Tôi tinh thông cả thảy bốn ngôn ngữ, trên tay cầm hai bằng thạc sĩ của Havard và Yale, ánh mắt nhìn người lúc nào cũng lạnh lùng và bình tĩnh. Trong công ty có không biết bao nhiêu cô gái muốn bổ nhào lên người Cố Tiêu, người trước vừa ngã người sau liền lên. Tất nhiên, tôi không nằm trong số đó.

Ai ai cũng bảo, tới người đàn ông như Cố tổng mà thư ký Tống còn không vừa mắt thì chắc chắn cô “cong” rồi. Mà cũng có người bảo, thời gian rảnh rỗi của thư ký Tống không dùng để xem Đạo Đức Kinh thì cũng là đọc sách của Trang Tử, rất có khả năng tư tưởng đã đạt tới trình độ thượng thừa, sớm đã nhìn thấu hồng trần rồi.

Cố Tiêu cũng nghe thấy những lời đàm tiếu đó, thường xuyên trêu chọc cô rằng:

“Thư ký Tống, cô không thích đàn ông thật à?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh sở hữu một gương mặt vô cùng sắc nét, ngũ quan như được điêu khắc bằng dao vậy. Trên người là bộ âu phục được cắt may thủ công. Lúc này đây, anh giơ đôi tay trắng nõn lên chỉnh cà vạt, yết hầu trượt nhẹ, toàn thân toát ra hơi thở cấm dục.

Không được! Tôi lạnh mặt gật đầu.

Tôi không thể nói được, vì nói là nước miếng sẽ chảy.

Cố Tiêu cười sảng khoái, đi tới vỗ vai tôi.

“Ha ha, ban giám đốc luôn e ngại chi phí mỗi lần đi công tác quá cao. Thế này thì lần sau đi công tác chúng ta đặt một phòng hai giường đơn đơn thôi cho tiết kiệm nhỉ?”

Tất nhiên là Cố Tiêu chỉ đang nói đùa. Lần nào anh đi công tác chẳng đặt phòng tổng thống. Nhưng mà, đầu tôi bắt đầu nảy ra suy nghĩ kỳ quái rồi. Tôi vội với lấy tập tài liệu che đầu, núp ở phía sau dùng ánh mắt lột trần anh.

Cố Tiêu lại tưởng tôi giận nên hắng giọng, thôi cười.

“Xin lỗi, thư ký Tống, tôi đùa thôi, cô đừng tưởng thật.”

Kết quả của việc ra vẻ chính là Cố Tiêu càng ngày càng tin tưởng tôi, cũng càng lúc càng không coi tôi là phụ nữ.

Đây không phải điều tôi muốn. Vừa bước chân vào công ty, tôi đã thích Cố Tiêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy nhiên, con người tôi có một cái tật là, lòng tự tôn quá cao. Từ nhỏ đã mang danh con nhà người ta nên tâm thế luôn ở vị trí cao, căn bản không thể chịu nổi cảm giác nhục nhã như bị người ta từ chối.

Phật răn rằng: Tâm không động, người không mù quáng, không làm thì không bị thương.

Lòng tôi đã từ chối Cố Tiêu trước cả khi anh kịp từ chối. Ván cờ này tôi thắng. Ba năm nay, tôi luôn chìm trong chiến thắng này.

Dạo gần đây Cố thị đang trong giai đoạn đàm phán một thương vụ mua bán rất quan trọng, Cố Tiêu dẫn tôi đến Paris công tác cùng anh.

Hiện chúng tôi đang ở trong phòng tổng thống của Cố Tiêu đối chiếu, sắp xếp lại những tài liệu ngày mai cần dùng. Chợt, Cố Tiêu cau mày, chỉ tay lên tập tài liệu để trên bàn.

“Chỗ này sai rồi. Thư ký Tống, cô không nên phạm sai lầm như này trong một bản hợp đồng đơn giản.”

“Đầu óc cô đang nghĩ gì vậy?”

Tôi mấp máy môi, xong chẳng hiểu thế lực thần bí từ đâu chui ra thao túng tôi nói:

“Đang nhớ anh~”