Chương 17: "Tôi phản đối"

Có lẽ... Cố Tiêu...có thích tôi một chút!

Tối đó, Tống Tiểu Vũ tới tìm tôi tâm sự.

“Chị, sếp chị thích chị đúng không? Có phải là anh sếp đẹp trai trên báo đợt trước không ạ? Chị không thích anh ấy ạ? Sao hai người không ở bên nhau?”

“Tiểu Vũ, giữa tình yêu và tự tôn, em thấy cái nào quan trọng hơn?”

“Đương nhiên là tự tôn rồi.”

Tiểu Vũ ngồi xuống cạnh tôi, nói: “Có điều, trong tình yêu, đôi khi chúng ta cũng phải hạ mình một chút, đó cũng không có gì là ghê gớm.

Kết hôn với người khác có phải chuyện nhỏ không?

Tôi không nói gì thêm. Có lẽ, trong mắt những người như Cố Tiêu, hôn nhân chỉ là một tờ giấy. Còn tôi, tôi không chấp nhận được.

Không chấp nhận được việc nhìn anh dắt tay Đào Ninh vào lễ đường.

Không chấp nhận được cảnh anh nói “Tôi đồng ý”, rồi cô dâu chú rể ôm hôn.

Không chấp nhận được việc anh cùng người khác quang minh chính đại ở bên nhau, còn tôi chỉ có thể đứng dưới sân khấu nhìn lên.

Hữu duyên vô phận, thế là hết.

Đám cưới của Tống Triết vô cùng náo nhiệt. Hoa được sử dụng ở nơi cử hành nghi lễ đa phần là hoa tươi nên trông rất thích mắt. Tôi và Tiểu Vũ giúp cha mẹ tiếp khách tới tận khi hôn lễ bắt đầu mới kiếm ghế ngồi xuống.

Tôi dõi theo bóng Tổng Triết trên sân khấu. Anh mặc âu phục đứng trước bục, gương mặt anh tuấn không giấu được nét chờ mong và vui sướиɠ.

Tôi bất giác cười theo.

Tốt quá! Anh trai kết hôn rồi. Chẳng có gì hạnh phúc hơn việc cả anh và chị dâu đều rất yêu đối phương.

“Tôi phản đối!”

“Tôi phản đối cuộc hôn nhân này!”

Cửa phòng tiệc bật mở, Cố Tiêu mặc âu phục đen xuất hiện. Anh tái mặt đi thẳng tới chỗ anh trai tôi.

Tôi trợn to mắt.

Mẹ nó, anh làm gì ở đây?

Khách mời ồn ào nhốn nháo, cha mẹ đôi bên cũng chạy thẳng tới chỗ hai nhân vật chính. Tiểu Vũ kéo cả tôi lên cùng.

“Chị, nhanh lên, tới đây xem sao!”

“Cái tên ngốc này!”

Tôi lạnh mặt đi tới kéo tay Cố Tiêu.

“Cố tổng, giữa chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa rồi. Anh tới đây làm gì?”

“Thanh Như...”

Cố Tiêu nhìn tôi, hai mắt đỏ au.

“Anh biết em không thể nói dối anh. Anh chỉ muốn hỏi một câu thôi, trong lòng em có anh không?".

Tôi lắc đầu, gắng sức mím chặt miệng nhưng cuối cùng vẫn thốt lên.

“Em yêu anh.”

Tiếng ồn ào dưới sân khấu càng lớn hơn, tôi hối hận tự cắn lưỡi mình.

Sắc mặt Cổ Tiêu thay đổi ngay tức khắc, ý cười lan nhanh trong đôi mắt.

Anh tiến lên một bước, ôm lấy thắt lưng tôi, cúi đầu hôn.

Quan khách phía dưới vỗ tay nhiệt liệt, thi thoảng còn vang lên tiếng tách tách chụp ảnh.