Chương 13

Rèm cửa sổ trong phòng được kéo kín mít, chỉ có một chiếc đèn ngủ nho nhỏ, dưới ánh sáng vàng ấm áp lờ mờ có thể thấy được hai thân hình ôm nhau trên giường, quần áo nam nữ ném bừa trên thảm, buông thả thấy rõ.

"Rè rè rè..." điện thoại di động ở trong góc điên cuồng rung lên.

Người phụ nữ đang ngủ phát ra tiếng rêи ɾỉ không bằng lòng, hơi lay nhẹ đánh thức người đàn ông phía sau. Người đàn ông đương nhiên cũng đã nghe được âm thanh vang lên từ điện thoại, anh ta lập tức vén chăn xuống giường tìm được chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên ở trong góc, phản ứng đầu tiên là tắt tiếng chuông đi. Sau khi thấy rõ màn hình điện thoại, lập tức cầm bừa cái quần trên mặt đất mặc vào, rón rén đi ra ngoài nhận cuộc gọi.

Là trợ lý đặc biệt cho sếp lớn của công ty, mỗi năm thu nhập cả mấy tỷ đồng, tuy rằng trước mắt vẫn còn đang trong thời hạn nghỉ phép hàng năm, dù vậy chỉ cần sếp có chỉ thị gì, dĩ nhiên vẫn phải gọi cái là có mặt. Trợ lý Cao vốn còn tưởng rằng mình sắp phải đi công tác hay là xử lý vấn đề gì đó của hạng mục, kết quả bên kia vừa mở miệng, anh ta tức khắc đơ luôn.

Bánh kẹo cưới? Không cần biết là bằng cách nào, bánh kẹo cưới phải được gửi đến nhà anh trước bảy giờ sáng mai

"Nghe rõ không? Cao Trình?"

Âm thanh trầm thấp khiến người ta run rẩy của Đoàn Thương Dữ truyền đến.

Chẳng hề nói quá, bây giờ sau lưng trợ lý Cao đã toát mồ hôi lạnh, trong nháy mắt anh ta bèn khôi phục tinh thần, lập tức vội vàng nói: "Nghe rõ rồi, sếp cứ yên tâm, trước bảy giờ sáng mai nhất định sẽ đưa đến trước cửa nhà anh."

Sau khi cúp điện thoại, trợ lý Cao thở hắt ra một hơi, anh ta đã làm việc bên cạnh Đoàn Thương Dữ nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu rõ toàn bộ tình trạng của anh, ví như việc anh ta đã biết tổng giám đốc Đoàn thật ra vẫn luôn lặng lẽ thích thầm bạn tốt Cam Đường của mình. Chuyện tổng giám đốc Đoàn luôn là người đơn phương trong đoạn tình cảm ấy, nói ra đoán chừng cũng sẽ chẳng có ai tin, ngay cả trợ lý Cao lúc đầu cũng không tin, người giống như tổng giám đốc Đoàn không thể đi đơn phương người khác được, nhưng sự thật rành rành đã bày ra trước mắt trợ lý Cao, không cho phép anh ta không tin nữa.

Trợ lý Cao cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng tổng giám đốc Đoàn đã thích Cam Đường nhà người ta như thế, vậy mà lúc Cam Đường độc thân thì anh lại mãi chẳng chịu có hành động gì. Trợ lý Cao trông thấy thế, trong lòng cũng sốt ruột thay cho anh, nhưng tổng giám đốc Đoàn chưa bao giờ nói với anh ta về vấn đề tình cảm của mình, tất nhiên anh ta cũng không thể tự hỏi bừa bãi được.

Mới ngày hôm qua, sếp còn bảo anh ta sắp xếp lại những cửa hàng quà tặng với nhãn hiệu phù hợp để đi thăm hỏi người lớn, sáng nay vừa họp xong thì lập tức rời khỏi công ty luôn, cả ngày trời đều không xuất hiện ở cơ quan, vậy mà bây giờ lại bảo mình chuẩn bị bánh kẹo cưới, mà bánh kẹo cưới dùng để làm gì thì trợ lý Cao không thể nào không biết rõ được.

Nhưng cho dù đánh chết anh ta, anh ta cũng sẽ không thể nghĩ tới việc một người bình thường lại có khả năng ngày thứ nhất đi thăm hỏi người lớn trong nhà, ngay hôm sau đã trực tiếp chuẩn bị bánh kẹo cưới luôn, bảo anh ta mang qua trước bảy giờ, hơn nữa là ngày mai anh muốn đi đăng ký kết hôn rồi?!! Trợ lý Cao nghĩ tới đây, chân mềm nhũn xuôi người ngã ngồi trên sô pha, rốt cuộc sếp của anh ta đang cưỡi loại tên lửa gì vậy? Mà ngay cả tên lửa cũng chẳng đạt tới tốc độ như thế!

Trợ lý Cao lắc lắc đầu, quên đi, đừng nghĩ nữa, vẫn là nhanh chóng hoàn thành công việc đã được giao cho thì hơn! Tối muộn như vậy bảo anh ta đi đâu mua bánh kẹo cưới bây giờ? Có điều, là trợ lý của một tập đoàn lớn, trợ lý Cao vẫn có không ít mạng lưới giao thiệp, anh ta nhanh chóng tìm được mối quan hệ, trực tiếp liên hệ với giám đốc một thương hiệu bánh kẹo cưới.

Trước bảy giờ sáng, trợ lý Cao mang theo mấy hộp bánh kẹo cưới có mặt đúng giờ trước cửa căn hộ của Đoàn Thương Dữ. Mặc dù anh ta đã biết mật mã nhưng vẫn gõ cửa trước, vừa gõ được hai tiếng thì cửa lớn lập tức mở ra từ bên trong, thấy sếp nhà mình mặc âu phục đi giày da xuất hiện trước mắt mình, trợ lý Cao đưa bánh kẹo cưới trong tay qua: "Sếp, bánh kẹo cưới anh yêu cầu."

Đoàn Thương Dữ nhận lấy bánh kẹo trên tay trợ lý Cao: "Vất vả rồi."

Trợ lý Cao: "Không vất vả, không vất vả." Anh ta suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Sếp, vậy hôm nay sếp còn đến công ty không?"

"Hôm nay sẽ không đến được."

"Vâng."

Sau khi trợ lý Cao đưa bánh kẹo cưới xong thì lập tức rời đi, anh ta còn phải tới công ty. Mà đến khi trợ lý Cao đã rời đi rồi, xe của Đoàn Thương Dữ cũng rất nhanh lái ra khỏi khu dân cư. Cam Đường vốn còn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng thật không ngờ là đêm hôm qua giấc ngủ của cô cũng chẳng đến nỗi tệ, đồng hồ báo thức vừa vang lên, cô nhanh chóng tỉnh dậy, mờ mịt nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng như tuyết mất mấy giây, ký ức tối hôm qua cũng dần dần trở lại, cô giơ tay xoa xoa sống mũi, sau đó xốc chăn rời giường.

Sau khi rửa mặt xong, Cam Đường ngồi trước bàn trang điểm để chỉnh trang một chút, nghe nói chụp giấy đăng ký kết hôn không thể trang điểm quá đậm, vậy nên cô chỉ trang điểm theo kiểu đơn giản hàng ngày, mái tóc xoăn dài đen nhánh tùy ý để xoã sau vai, vạt áo dệt kim màu trắng sơ vin vào thắt lưng quần jean, vòng eo mảnh khảnh có thể ôm trọn bằng một cánh tay, đôi chân thẳng tắp thon dài dưới lớp quần jean, mặc thêm áo khoác màu đen trắng và khoác lên khuỷu tay một chiếc khăn quàng cổ đơn giản.

Cam Đường nhìn bản thân đang thử đồ trong gương, chắc chắn là không có vấn đề gì rồi mới đi ra ngoài. Chứng minh thư và sổ hộ khẩu đều đã được cô bỏ vào túi từ trước, cầm theo điện thoại di động và chìa khóa xe, cô nhanh chóng xuống tầng. Ở dưới tầng không nhìn thấy bóng dáng bà Dư đâu, cô không tìm quanh cũng không dừng lại, xỏ giày đi thẳng về phía xe của mình, lên xe khởi động, rất nhanh sau đó, xe của cô lập tức được lái ra khỏi sân.

Cục Dân chính mở cửa lúc chín giờ, còn chưa mở cửa đã có không ít người đứng xếp hàng chờ bên ngoài, có người muốn đăng ký kết hôn, tất nhiên cũng có người muốn đăng ký ly hôn, có điều tầm mắt mấy người này hầu như đều rơi trên dáng vẻ của người đàn ông trẻ tuổi đang đứng xếp hàng chờ một mình. Một số người không nhịn được mà lặng lẽ bàn tán.

"Ôi trời ơi, sao mà người này đẹp trai quá vậy?"

"Ăn mặc rất có phong cách đó, thật sự không phải là đang quay phim à?"

"Vẻ đẹp trai này có thể nhìn thấy được ở ngoài đời ư?"

Âm thanh xôn xao của các cô gái bất chợt chọc cho mấy người bạn trai đứng bên cạnh các cô đều nhăn mặt, bọn họ đến đây để kết hôn đấy, nhìn chằm chằm người đàn ông khác là có ý gì?

"Tỉnh táo lại một chút, em tới đây để kết hôn."

"Có phải em đã quên mất mình có bạn trai rồi không vậy?"

"Không được nhìn nữa, đâu có đẹp trai bằng anh đâu."

Vừa dứt lời nói ra, trai gái xung quanh đồng loạt nhìn sang phía chàng trai trẻ vừa lên tiếng kia. Là ai? Ai dám nói khoác mà không biết ngượng vậy? Tuy bọn họ đều chẳng vui vẻ gì khi bạn gái nhà mình cứ nhìn chằm chằm vào trai đẹp nhà người ta, nhưng cũng phải thừa nhận người ta thật sự đẹp trai mà? Rất nhanh sau đó, mọi người đã thất vọng im lặng thu hồi tầm mắt. Đàn ông có thể không đẹp trai, nhưng nhất định không được chai mặt.

Lúc chín giờ, Cục Dân chính mở cửa. Mọi người lục tục đi vào xử lý chuyện riêng của mình, mà người đàn ông trẻ tuổi vẫn đứng im tại chỗ. Đã nửa giờ trôi qua, cô vẫn chưa xuất hiện.

Những người vừa đăng ký xong đi ra ngoài còn nhìn về phía anh không ít lần, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn hướng về phía trước, biểu cảm trên mặt anh thoạt nhìn không ra tức giận cũng chẳng thấy vui mừng, tóm lại chính là chẳng hề có cảm xúc cụ thể gì, mọi người đều đoán phải chăng anh bị cho leo cây* rồi? Nhưng rốt cuộc là người phụ nữ tàn nhẫn nào cơ chứ? Vậy mà lại nỡ lòng cho anh leo cây?!!

(*) Nguyên văn là "Thả chim bồ câu" (放鸽子了): không giữ lời hứa với ai đó. Câu này xuất phát từ thời cổ, hai người hứa với nhau đưa bồ câu gửi thư cho người còn lại, cho đến khi một người chỉ thả bồ câu mà không kèm thư.

"Đoàn Thương Dữ!"

Một giọng nữ trong trẻo truyền tới từ cách đó không xa. Mọi người tận mắt chứng kiến biểu cảm của người đàn ông trẻ tuổi mặt không cảm xúc từ đầu đến cuối kia dần dần thay đổi, trước hết là không thể tin được, theo sau là niềm vui mừng dường như tràn ra từ chân mày và khoé mắt, anh chăm chú dõi theo người phụ nữ đang chạy tới phía mình ngày càng gần.

Cam Đường thở hồng hộc chạy đến trước mặt Đoàn Thương Dữ, cô theo bản năng chìa tay ra bám chặt lấy cánh tay anh, hai gò má cô ửng hồng, hơi thở không ổn định, mấy sợi tóc dán lên bên gò má có chút lộn xộn, Cam Đường lấy tay vuốt vuốt ngực, nói: "Xin lỗi... Tôi đến trễ, trên đường quá..."

Cam Đường còn chưa kịp nói hết câu thì bả vai đã bất ngờ bị người kia giữ lấy ôm vào trong lòng, hệt như cái ôm buổi tối hôm qua, ngay cả hơi thở trong khí quản cô cũng giống vậy, điều này khiến Cam Đường hoảng hốt vài giây. Gò má của cô ép sát lên vai anh, cùng lúc đó cũng để ý thấy ánh mắt mọi người xung quanh đang nhìn qua, đang có chút luống cuống thì đã nghe được thanh âm của Đoàn Thương Dữ vang lên bên tai.

"Tôi còn tưởng cậu không tới." Khàn khàn mà trầm thấp. Có lẽ không phải là ảo giác của cô, còn ẩn chứa chút cảm giác đáng thương. Cam Đường chớp chớp mắt, cô lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra, trong suốt khoảng thời gian cô đến trễ, anh đều đứng một mình chờ đợi ở chỗ này, trước cửa Cục Dân có chính bao nhiêu người qua lại, đoán chừng mọi người đã nhìn anh không ít lần, nghĩ tới đây, trong nháy mắt trái tim cô mềm nhũn, cô thả lỏng tựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói: "Làm sao có thể chứ? Nếu tôi đã đồng ý với cậu thì nhất định sẽ đến mà."

Cam Đường nói xong lời này, cô rõ ràng cảm giác được Đoàn Thương Dữ vừa ôm mình chặt hơn một chút, cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng anh, nói: "Được rồi, được rồi, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa, chẳng phải còn định đi đăng ký à? Đợi lát nữa đông người hơn, lỡ như lại không đăng ký được..."

Cam Đường còn chưa nói hết câu, Đoàn Thương Dữ đã lập tức buông cô ra, sau đó tay cô liền bị bàn tay khô ráo ấm áp của anh nắm lấy, anh chăm chú nhìn cô: "Không có lỡ như, hôm nay nhất định phải đăng ký được." Anh vẫn còn nhớ rõ lời cô nói tối hôm trước, rằng nếu để qua hôm nay rất có thể cô sẽ hối hận.

Cam Đường hơi ngỡ ngàng một chút, sau đó bật cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong thành hình trăng khuyết, trong ánh mắt lấp lánh trong veo cũng ngập tràn ý cười, cô nắm chặt tay anh, đi lên trước một bước kéo anh vào trong Cục Dân chính: "Đi thôi, nhất định phải đăng ký!"

Đoàn Thương Dữ đi sau cô nửa bước, anh nhìn sang sườn mặt cô, trái tim đột nhiên bị hẫng mất nửa nhịp, sau đó lại điên cuồng rung lên như đánh trống. Hai người làm giấy chứng nhận kết hôn vô cùng thuận lợi, ký tên, chụp ảnh, đóng dấu trên dưới, nhân viên công tác đưa hai quyển giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ thắm đến.

"Chúc mừng hai người, trăm năm hoà hợp."

Cam Đường và Đoàn Thương Dữ thật ra đều có chút hoang mang, đến nỗi cả hai người họ đều không đi lên nhận giấy chứng nhận kết hôn ngay lập tức. Vậy mà nhân viên làm việc cũng chẳng hề mất kiên nhẫn, dù sao bọn họ cũng đang làm công việc liên quan đến chuyện cưới hỏi, hơn nữa hai cô dâu chú rể trẻ này quả thật là quá xứng đôi vừa lứa! Còn đẹp hơn cả người nổi tiếng ấy chứ!!!

Cam Đường phản ứng lại trước, vội vàng nhận giấy chứng nhận kết hôn đồng thời cảm ơn nhân viên công tác, Đoàn Thương Dữ cũng lập tức khôi phục tinh thần, trên gương mặt luôn lạnh nhạt kín đáo thế mà lại tràn ngập ý cười, anh bất giác đưa tay ra muốn lấy bánh kẹo cưới, nhưng khi sờ thấy trống rỗng thì mới nhớ đến chuyện mình không mang bánh kẹo cưới xuống xe.

Đoàn Thương Dữ nói với Cam Đường một tiếng, chờ đến khi anh bước vào lần nữa, trong tay đã có thêm vài hộp bánh kẹo cưới, anh đưa bánh kẹo cưới cho nhân viên làm giấy chứng nhận kết hôn, đặt ở trước cửa sổ của bọn họ, cười nói cảm ơn rồi nắm tay Cam Đường rời đi.