Chap 9: Máy Game Của Tôi... HuHu...T.T"Ách Hân... Em tới rồi!" Trần Thanh đi vào, hai tay nắm lại ngang tới thắt lưng, đầu cuối xuống tỏ vẻ biết lỗi.
"viết kiểm điểm..." Ách Hân ngồi ở bàn làm việc nói.
"a, cô à! Em xin lỗi mà! Đừng bắt em viết kiểm điểm..."
"vậy thì mời phụ huynh vào..."
" không được không được... Cô ơi tha cho em đi!" Trần Thanh lắc đầu ngoầy ngoậy, cái nào cũng chết người cả.
"em quên tôi là bạn của ai rồi! Không muốn mời vào đây thì tôi sẽ đến nhà em... Mau đi với tôi! Tôi sẽ chở em về." Ách Hân đứng dậy, dọn đồ vào túi xách rồi mang vào bỏ đi trước.
"cô à!..." Trần Thanh đi theo năn nỉ
Không lẽ vừa bị mất máy game mà vừa bị mắng, lại còn bị ăn đòn sao...O.O ohno không công bằng mà! Huhu...
Ách Hân ngồi trên xe chờ Trần Thanh leo lên nhưng cô cứ đứng nhìn nàng mãi.
"nếu em không muốn đi về cùng tôi, thì em tự về nhưng... Tôi vẫn đến nhà em." Ách Hân bật chìa khoá rồi chạy đi mất làm cô chưa kịp ú ớ gì cả.
"chết rồi... Vừa mất đồ chơi, lại bị ăn đòn... Giờ làm sao đây???" Trần Thanh vò đầu bức tóc... Sắp khóc rồi đây.
"này..." đang hoảng loạn đột nhiên một bàn tay đặt lên vai cô.
"tránh ra đi! Muốn điên lên này..."
"mày là Trần Thanh sao? Haha... Tao định tìm mày mà gặp mày ở đây... Thật may mắn"
"ôi giọng nói này..." nghe giọng nói có vẻ quen quen, quay lại nhìn thì...
"ôi mẹ ơi..." lập tức bỏ chạy, ba hồn chín vía bay đi hết rồi...
Kiều Mỹ Duyên nhìn Trần Thanh sợ hãi bỏ chạy... Thì nhếch mép cười,
Cô hối hả chạy xe đạp mà như chạy xe máy... May là không bị lỏng dây sên, không thì té sấp mặt đường rồi...
"
Có nên vào không đây... Đây là xe của Ách Hân mà!"
Trần Thanh hít sâu vào rồi bỏ xe đạp ở trong vườn, chậm rãi vào cứ như là... Nhanh một phút thì hối hận cả đời vậy
"về rồi thì vào nhà đi! Định đứng mãi ở đó luôn à!?" nghe giọng nói của chị mình, Trần Thanh xanh mặt liền đi vào mặc dù cô không muốn tý nào cả...
"Em về rồi!"
"lại đây..." nghe lệnh của chị, cô lụi cụi đi đến, trông như chú mèo con nhút nhát vậy.
"nói mau... Em đi học thực chất là để làm gì?"
"dạ để học..."
"đi học mà không học bài? Đi học mà nói chuyện để bị nhắc nhở nhiều lần? Đã vậy còn làm việc riêng? Đi học của em đó hả Thanh?"
"em... em xin lỗi..." Trần Thanh đưa mắt nhìn Ách Hân như cầu xin
-"cứu
em... help me..."-*
"cho em chừa..."*"nhìn ai vậy? Nhìn tôi này, bộ tôi không đáng để em đưa mắt nhìn hay sao?"
" không phải đâu ạ!"
"biết lỗi của mình chưa?"
"dạ biết rồi!"
"đòi mẹ mua cho bằng được máy game, bây giờ thì lại như vậy... Ách Hân đưa cho tớ cái máy đi!"
"ừm... Đây này" Ách Hân mở túi xách mình ra đưa máy game cho Trần Hoài
"tôi phải đập nát nó em mới chừa!"
"hơ... Chị à! Chị đừng làm vậy mà! Huhu... Đừng làm tổn hại nó mà!" Trần Thanh quỳ xuống ôm đùi chị mình.
"cái gì mà ồn ào ở đây vậy?" Trần Hy Châu đi xuống và theo sau đó là Lâm An Dư
"a mẹ ơi mẹ ơi! Chị Hoài đòi đập nát máy game của con kìa!" Trần Thanh quay sang mách mẹ mình
"Trần Hoài, sao vậy con. Nó làm gì à?!"
"đây, đây này... Cô giáo của nó, hỏi cậu ấy đó!"
"dạ... Chào bác, con là giáo viên chủ nhiệm của Trần Thanh ạ! Thật ra em ấy đến lớp với tiêu chí không phải là đi học mà là quậy phá, ngủ gật, không học bài, và nói chuyện trong giờ học..."
Trần Thanh to mắt nhìn Ách Hân, có cần phải kể hết như vậy không, thật thà sao không đúng lúc vậy nè.
" Thanh... Thật sao?" Hy Châu ngồi xuống nhìn đứa con gái bướng bỉnh của mình.
"dạ... Có nhưng mà!..."
"mẹ không cần phải lo, con sẽ giải quyết chuyện này..."
"máy game cũng hơi đắc nên chị sẽ không đập hay làm hư nó... Nhưng em phải chịu phạt..."
"dạ? Phạt? Không phải bị ăn roi sao?"
"em muốn như vậy sao? Nếu em muốn thì tôi sẽ chiều..."
" a không không, em sẽ chịu phạt mà!"
"vậy thì về phòng tắm rửa, rồi xuống đây ăn cơm xong thì về phòng chị ở đó mà khoanh tay và quỳ gối, trong lúc đó phải làm xong hết bài tập ngày mai và viết kiểm điểm cho riêng mình rõ chưa..."
"dạ..."
"có quá không Trần Hoài." bà thấy con gái lớn phạt em mình hơi quá tay nên nhắc nhở.
" không đâu mẹ! Làm vậy thì nó mới chừa được"
"à Ách Hân, cậu ở lại ăn cơm cùng luôn nha... không được từ chối đâu đó!"
"ừm, được rồi"
"QUÁ ĐÁNG, QUÁ ĐÁNG MÀAA!!!!"
Mọi người ngước nhìn phía cầu thang đang có người ấm ức rồi bật cười...
_______________
"mọi người ăn cơm..."
Trần Thanh làm bản mặt xụ xuống, cảm thấy bất lực cầm đũa lên gắp từng hạt cơm bỏ vào miệng
Bốp"ui da... Sao chị lại đánh em?" Trần Thanh ôm đầu nhìn chị mình
" định đếm có bao nhiêu hạt cơm à! Ăn cho lẹ, đừng có mà kéo dài thời gian, như thế nào thì cũng bị phạt thôi..."
"hừm... Chị thật quá đáng, ép người quá đáng thật mà!"
"em mà nói nữa thì tôi sẽ cho em quỳ đến sáng mai."
"..."
_____________________