Chương 8: Sao Chị Khóc Vậy?

Chap 8: Ủa... Sao Chị Khóc Vậy?

"CÁI GÌ?" Trần Hoài hét lên làm cho Trần Hy Châu giật nảy mình

"con bình tĩnh đã... Bởi vì ba con..."

"đó không phải là sự thật, đó không phải là sự thật đâu... Con không tin."

"con không tin cũng phải tin, mẹ và ba con đã ly dị từ 3 tháng trước rồi, ổn định xong thì mẹ về đây luôn."

"lý do ly dị? Con cần một câu trả lời từ mẹ..."

"trong lúc say xỉn, ông ta đã chửi mắng, đánh đập mẹ thậm tệ khi mẹ phát hiện ra ông ta đã lừa dối mẹ trong suốt thời gian qua là ngủ cùng với người khác..."

"trong lúc say xỉn mà! Ai cũng mắc sai lầm..."

" không đơn giản như con nghĩ." Trần Hy Châu lắc đầu rồi nói tiếp

"từ khi qua bên Hàn làm ăn thì trong một năm đó, ông ta tự nhận rằng đã ngủ cùng với biết bao nhiêu người rồi! Lúc đầu mẹ đã nghi nhưng lại không nói gì, mãi về sau thì phát hiện ra..."

"nhiêu đó con đã hiểu. Câu hỏi của con là... Ai là người nói ly dị trước?"

"ba con."

"ai là người lừa dối trước, khi bên cạnh mẹ giờ đã có một người khác còn không phải là đàn ông nữa chứ?"

"..."

"con thật sự không ngờ... Mẹ là người như vậy. Con không kỳ thị nhưng chuyện này con không ngờ lại xảy ra đối với mẹ..."

"mẹ... Xin lỗi, mẹ cũng không biết mình lại có tình cảm với một người cùng giới... Nhưng dẫu sau hai chúng ta cũng thật lòng, đã trải nghiệm trái cấm và dư luận... Cũng thấu hiểu được sự đời ghê gớm ra làm sao. Mẹ và cô ta cũng rất mệt mỏi khi đối mặt với sự thật, mong con thông cảm và đừng làm khó cô ta... Mẹ sẽ giải quyết chuyện này một cách êm đềm, bền vững nhất."

"được rồi, con không nói gì thêm đâu. Coi như là người nhà! Còn Trần Thanh thì sao?"

"mẹ sẽ nói với con bé sau khi có cơ hội. Con đừng quá lo."

"chắc chắn nó sẽ làm khó dễ dì ấy!"

_______________

"hức hức... Mình không ngờ... mẹ mình..."

Cạch...

Nghe tiếng cửa thì Trần Hoài mau chóng lau nước mắt ngay...

"a, chị vẫn chưa ngủ à! Em xin lỗi vì quên gõ cửa mất!"

Trần Hoài nhìn em mình gãi đầu cười trừ rồi đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường đã điểm tới số 1

"khuya rồi sao không ngủ?"

"giọng chị bị gì ấy nhỉ?" Trần Thanh đi lại chỗ chị mình nằm

"chị khóc à?"

"Không đâu. Mà em qua đây làm gì?" Trần Hoài quên mất mình đang khóc sẽ khiến chất giọng thay đổi nên đã cố trầm giọng xuống.

"em định qua ngủ cùng chị... Đèn ngủ của em bị hư nên..."

"được rồi! Lên đây" Trần Hoài nhích qua một bên, Trần Thanh đóng cánh cửa lại rồi đi đến giường chị nằm.

"mẹ của chúng ta về rồi ấy nhỉ. Vậy là hết buồn rồi"

"ừm..."

"mà chị sao vậy?"

"Không có gì đâu"

"thật không?"

"thật mà! Em ngủ đi"

"dạ..."

"Mình chắc chắn là chị đang giấu mình điều gì rồi, không cho mình biết, Chắc chắn là như vậy... Hừm... Từ từ mình sẽ điều tra thôi, đợi đó chị không nói thì thôi! Tự mình biết sẽ thú vị hơn"

__________________

"chào mọi người, sáng vui vẻ nha..."

"này... Gì vui vậy má?" Hoàng Khoa ngồi ở dưới lên tiếng hỏi

"aha... Bộ biết hả? Lên đây nói cho nghe...haha" Trần Thanh quắc lên, lập tức Hoàng Khoa và cộng thêm mấy thanh niên nhiều chuyện khác lên ngóng chuyện.

" không giấu gì nha... Hôm qua mẹ tao về..."

"thật sao? Dì Châu về hả! Haha, vậy chiều nay tao qua ăn ké được rồi... Haha..."

Hoàng Khoa nửa thật nửa đùa, vì những năm trước lúc mà gia đình Trần Thanh còn đoàn tụ, đầy đủ người thì Hoàng Khoa cộng thêm mấy thanh niên có ý định ăn chùa thì thường xuyên qua nhà cô mấy lần, và mấy lần đó cô đã cầm cây quét nhà mà đuổi bọn chúng đi về...

"nhà tao còn sắm thêm cây chổi mới đó..."

"haha, đùa..."

"nè nè, biết gì không? Tao bảo mẹ mua cho tao quà... Haha, bà ấy thật biết cách thương con mà, thế là mẹ tao mua cho cái này!" Trần Thanh lấy máy chơi game ra khoe khoan.

"Ồ wow... Xem này, đây là máy chơi game đời mới nha... Vẫn chưa nhập về Việt Nam nữa đó! Mẹ của mày thật tuyệt nha..."

"sao mày biết nó chưa nhập khẩu về?"

"Thì tao rất thích game nên điều tra một chút thôi! Nè Trần Thanh dễ thương à! Cho mượn chơi một ván đi"

"haha, được mà!"

"Tao cũng rất thích nó nha... tao chơi cả đêm qua mà không biết chán là gì!"

"hèn chi giờ mày như con panda"

____________

Ách Hân ngó mắt nhìn cô học trò Trần Thanh đang làm gì dưới học bàn mà không thèm nói chuyện với ai, thường ngày cứ nói chuyện với Ách Hân mà bây giờ lại còn không ngó ngàng tới nữa ...

Ách Hân đành đi xuống xem xét...

Thật không may là... bạn học này đang chơi game thì bị tịch thu vào tay người đẹp Ách Hân

"aaaa, trả trả cho em..."

"trả cái gì! Em cả gan trong giờ học tôi mà dám chơi game, giờ kiểm tra thì không học bài! Thật không xem tôi ra gì mà! Ra về gặp tôi..." Ách Hân lạnh mặt, quay lưng đi tới bàn giáo viên...

"hừm..." Trần Thanh xụ mặt xuống nhìn Ách Hân ở bên dưới, Hoàng Khoa che miệng cười khúc khích nhưng cũng xót giùm đứa bạn mình vì bị tịch thu đồ chơi.

"đừng có nhìn tôi, mở tập ra học bài cho tôi, không trả bài lại vào tiết này thì đừng vào học nữa..."

"aaa, sao cô làm căng như vậy chứ! Trong lớp vẫn còn một số người không thuộc mà!"

"nhưng mà mấy em ấy không vô lễ như em, đã không thuộc bài mà còn làm việc riêng..."

"đừng cãi lời tôi nữa, mau học đi!"

" hừ. Đáng ghét mà!!"

____________