Chương 9
Một con F12 Berlinetta màu đỏ nổi bật đột ngột đổ tại cửa công ty. Cửa xe vừa mở một giọng trầm ấm khẽ vang lên:“Mưa lớn rồi, lên xe đi.”Từ ngày bắt đầu kì thực tập ba cô nàng cũng ít được rảnh rỗi như mọi khi, tất nhiên vụ “Nguyệt Hạ Nam” rốt cuộc là ai cũng được làm sáng tỏ. Tố Tố đã dọn về nhà để tiện cho việc thực tập của mình, còn Ni Ni và Thinh Thinh vẫn nán lại trong kí túc của trường đến khi kì thực tập kết thúc.
Kể từ khi nhận trọng trách phụ giúp Diệu Diệu công việc của Thinh Thinh cũng tăng lên ngùn ngụt, nào là đánh văn kiện, sắp xếp văn kiện, làm cả các công việc lặt vặt trong các buổi họp…Thế mà lúc đầu khi nhận việc này cô còn nghĩ xấu cho Nguyệt Hạ Nam “chỉ là trợ lí thôi cũng cần đến hai người,thật quả là phô trương thân thế” nhưng giờ đây thì cô không nghĩ thế nữa. Luật sư Nam quả thật có quá nhiều công việc để làm, nào là các vụ kiện cáo, các vụ tố tụng,…
Càng nghĩ cô càng thầm thán phục Diệu Diệu.
Chiều nay trời bỗng âm u lạ thường, những mảng mây đen ùn ùn kéo đến, cũng có thể nói đây là tâm trạng của cô lúc này. Vừa nãy cô đã bị Nguyệt Hạ Nam gọi vào phòng mắng cho một trận tơi tả, nào là:
“Cô có biết cô đánh sai văn kiện sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng không?”
”Cô làm việc cái kiểu gì mà đến cả từ chuyên môn như thế cũng không biết vậy hả?”,…
Kì thực cô cũng cảm thấy rất áy náy, nhưng cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ nhoi thôi mà, làm sao mà biết nhiều từ “chuyên môn” như vậy cơ chứ.
Vả lại cô dịch cũng không hề sai mà, chỉ là dùng từ không sát nghĩa cho lắm, không ngờ đại Boss lại khó khăn đến thế, bắt bẻ từng chút một.
Việc Thinh Thinh bị Nguyệt Hạ Nam mắng nhanh chóng lan truyền trong công ty, nhưng hầu như cũng không mấy ai quan tâm đến. Chỉ có cô nàng Diệu Diệu là an ủi cô đôi ba lời, khiến cô đang buồn nay càng rầu hơn.
Trời đã bắt đầu mưa, cơn mưa đầu hạ không chút ngừng ngại trút hết những muộn phiền, nó giúp cô như cũng vơi đi phần nào nỗi buồn chất chứa trong lòng.
Cô thơ thẩn đứng trước cửa công ty lặng nhìn mọi người ra về dần dần, lòng lại thoáng lên một chút ưu tư phiền não.
Thấy thế Diệu Diệu đến gần hỏi han:”Cô không sao chứ?”
Thinh Thinh gượng cười:”À không sao.”
Chiếc Taxi đến gần, Diệu Diệu cười khéo léo nói: “ Taxi đến rồi, cô có cần quá gian không?”
Nghe vậy Thinh Thinh xua tay:“Không cần đâu. Cảm ơn cô nhé.”
“Uk vậy tôi về trước nhé, bye.”-Nói xong cô nàng từ tốn bước lên xe,nhẹ nhàng vẫy tay thay cho lời từ biệt.
Chiếc xe xa đần..xa dần..rồi mất hút sau màn mưa trắng xóa.
Thinh Thinh nãy giờ vẫn đứng trước cửa bỗng lùi lại nép sau mái hiên, quần áo lấm lem nước trông như một chú mèo mắc mưa, thật tội nghiệp.
Một con F12 Berlinetta màu đỏ nổi bật, sang trọng đột ngột đổ tại cửa công ty.
Chiếc xe rất đẹp, rất sang trọng, chắc hẳn chủ xe cũng là một người rất tao nhã, sành về các hiệu xe.
Cửa xe vừa mở một giọng trầm ấm khẽ vang lên:
“Mưa lớn rồi, lên xe đi.”
Thinh Thinh ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa đang rộng mở trước mặt, bất giác đứng như chôn chân.
Aaaaaa, thì ra chủ nhân của chiếc xe sang trọng kia lại là đại Boss.
Xe của đại Boss người thường như mình có ngồi nổi không? Vừa nãy mình còn đắc tội với anh ấy, liệu mình có nên lên không?Trong cơn mưa lớn, thấy cô đứng bất động đối phương không kiên nhẫn nổi nữa ra lệnh “Lên mau” cô mới bước lên xe như một cái máy vô hồn.
Mưa nhè nhẹ làm mờ dần khung cửa xe, không khí im lặng, lành lạnh bao trùm lên cả hai người.
Thinh Thinh bất giác nuốt nước bọt. Cô đưa mắt nhìn đối phương đang chăm chú lái xe, lại thấy ánh mắt Hạ Nam thoáng hiện lên một nụ cười.
…………………………………….
Chiếc xe dừng tại một quán ăn khá sang trọng.
Thấy Thinh Thinh tiếp tục ngơ ngác nhìn mình, lúc này đối phương mới lên tiếng:”Mình ăn tí rồi hẳn về.”-Nói rồi Hạ Nam bước ra mở cửa cho cô.
Giọng nói của anh giờ đây rất gần gũi nhưng cũng mang một tí uy lực, một chút cao ngạo khiến Thinh Thinh không khỏi sững người.
Cô khẽ “uk” một cái rồi lại im lặng chìm trong suy nghĩ mông lung.
“Thật ra anh ta đang nghĩ gì thế này? Vừa nãy anh ấy còn nổi giận với mình, vừa mới chỉ trích mình giờ lại trở nên ôn hòa, dịu dàng đáng sợ
…lẽ nào…lẽ nào cứ như phim ảnh, mời một bữa cơm coi như hậu lễ rồi bắt mình tự động nghĩ việc…”Nghĩ đoạn Thinh Thinh chợt lắc đầu ”không đúng, không đúng, mình chỉ là một nhân viên thực tập, vả lại cũng không tốn cơm gạo gì của công ty,..Dù sao đại Boss đã mời, mình cứ ăn rồi hẳn tính.”Cô bạo dạng sánh đôi với đại Boss bước vào quán ăn.
Đại Boss đẩy nhẹ chiếc ghế gần khung cửa ra bảo:”Em ngồi đây.”-Rồi ngồi xuống đối diện cô.
Anh nhã nhặn lật cuốn menu trong tay rồi quay sang cô phục vụ nói:” Cho tôi hai phần cơm, một phần cá kho tộ, tôm kim sa, canh cá lóc và món tráng miệng này.”
Thinh Thinh lại một lần nữa ngơ ngác “không ngờ đại Boss cũng ăn giản dị thế…ủa, mà thông thường mời khách không phải nên cho khách gọi món hay sao?”
Như đọc được suy nghĩ trong ánh mắt cô, anh hỏi:”Thinh thinh, còn muốn gọi gì nữa không?”
Thinh Thinh bất giác bị chấn động bởi hai tiếng “Thinh Thinh” quá tự nhiên của anh.
Cô vội lắc đầu, nhiều món như vậy cô sợ ăn còn không hết, vả lại cô là khách sao lại dám đòi hỏi gì thêm.