Chương 4.1

Lên xe, Thương Hủ cột chắc dây an toàn liền nhắm mắt dưỡng thần, di động bị anh tùy ý quăng sang một bên.

Hoa Thánh Tường nhìn chằm chằm màn hình di động một lát, ánh mắt dời đến khuôn mặt đẹp đến nhân thần cộng phẫn, giọng điệu trầm thấp hỏi: “Tôi nói cậu có phải nhìn trúng cô nương người ta không? Nào là đưa đồng hồ nào là muốn số điện thoại.”

Tính nết của đại thiếu gia này thế nào, anh ta đi theo 6 năm còn không biết sao? Ít nói lại cao lãnh, chỉ trong một tình huống cậu ta mới nói nhiều đó là mắng chửi người. Đặt mình trong đám đông, vĩnh viễn lạnh mặt, không thích người tới gần càng sẽ không tới gần ai. Người khác sờ cũng không thể sờ vào đồ vật tùy thân của cậu ta, chạm một cái liền lạnh mặt giao cho người khác xử lý, không lần nào ngoại lệ. Hành động đêm nay chẳng khác nào mặt trời mọc hướng Tây.

“Cô ấy chạm qua đồng hồ. Bỏ hả? Không cần thì cho tôi, tôi rất thích.”

“Nga, cô ấy cũng chạm qua điện thoại, bỏ luôn hả? Không cần cũng cho tôi, tôi vừa mới chuẩn bị đổi điện thoại.”

Thương Hủ không mở mắt, lãnh đạm một câu, “Hoặc là câm miệng, hoặc là lăn.”

Hoa Thánh Tường tấm tắc nhẹ một tiếng: “Cậu cũng đừng quên, là cậu mời tôi rời núi. Có câu mời thần thì dễ dàng tiễn thần thì khó, hiện tại có ghét bỏ cũng phải chịu đựng.”

Lúc này Thương Hủ mới mở mắt, đầu hơi nghiêng sang một bên, liếc anh ta, bỗng nhiên tới một câu, “Bị động cùng chủ động lựa chọn có thể giống nhau sao?”

Không đầu không đuôi, Hoa Thánh Tường chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng a một tiếng.

Thương Hủ giờ phút này có chút hoài nghi ánh mắt nhìn người lúc trước của mình, mệt mỏi mà khép lại mắt: “Lão Trương, thả anh ta xuống cửa trạm tàu điện ngầm phía trước.”

Hoa Thánh Tường nháy mắt tỉnh táo, nghĩ dù sao cũng bị đuổi xuống xe, không bằng miệng high một phen, “Nếu cậu thật sự thích, tôi kiến nghị cậu sửa cẩu tính tình của mình trước. Con gái bây giờ không thịnh hành nhặt bạn trai ở thùng rác, càng đừng nói nữ thần như Uyển Uyển.”

“Ai, cuối cùng cậu có cần đồng hồ cùng điện thoại nữa không? Không cần thì đưa tôi.”

Liên thuyên phát ra nổ như pháo trúc, âm lượng đủ để nhiễu loạn tâm trí của người khác nhưng Thương Hủ lại như đã ngủ say, không chút động tĩnh.

Hoa Thánh Tường không hề nhận được bất kì phản hồi nào trong lòng nghẹn khuất, giận dữ buông lời tàn nhẫn, “Cool, tiếp tục cool đi. Tôi chờ ngày cậu khom lưng cúi đầu.”

Sau khi dứt lời không lâu, lão Trương đã ngừng xe tại bãi đỗ lâm thời cách cửa trạm tàu điện ngầm không xa, gắng cười mở miệng: “Anh Tường, đến trạm tàu điện ngầm rồi.”

Có đôi khi, lão cũng không biết anh Tường nghĩ gì nữa, đánh trận nào thua trận đó mà lúc nào cũng trêu chọc. Mà lạ là tình nghĩa của hai người không hề bị ảnh hưởng chút nào, mỗi một lần đều như là một ván cờ độc lập, sau khi có kết quả thì kết thúc sẽ không ảnh hưởng đến ván tiếp theo.

Hoa Thánh Tường nghe tiếng nhìn về phía lão Trương, lạnh giọng: “Đã biết.”

Dứt lời liền tiêu sái mở cửa xuống xe, lúc mũi chân chỉa xuống đất, Hoa Thánh Tường bỗng nhiên quay đầu lại, liếc Thương Hủ nói: “Yêu đương thì được nhưng nhớ trước tiên......”

Còn chưa nói xong, liếc thấy ngón tay Thương Hủ khẽ động, có lẽ bởi vì đêm nay đã nói quá nhiều anh ta hiểu động tác nhỏ bé kia thành khúc nhạc dạo trước khi thiếu gia đánh người, lý trí còn chưa thu hồi hoàn toàn đã im tiếng đóng sầm cửa xe.

Đêm nay...... Đến đây thôi.

Họ Hoa nghĩ như thế, gắt gao giữ vững hình tượng tinh tế thấu hiểu lòng người trước khi xe hơi cuốn theo bụi đất biến mất.

......

So với tình hình chiến đầu bên ki thì Ôn Uyển cùng Triệu Hằng Dương có thể nói là năm tháng tốt đẹp.

Bọn họ khinh thanh tế ngữ nói chuyện phiếm, mà nhân vật chính trong câu chuyện chính là người mới đuổi người đại diện xuống xe - Thương Hủ. Triệu Hằng Dương cũng cảm thấy đêm nay anh hiền lành quá mức, nói thẳng không dám tin.

Ôn Uyển cười nhẹ, nét quyến rũ phong tình như ẩn như hiện: “Thật ra anh ấy vẫn luôn tốt như vậy.”

Triệu Hằng Dương ngửi ra hương vị có chuyện để hóng, mắt đen sáng ngời, “Em quen à?”

Có lẽ là bởi vì quá mức hưng phấn, lại hoặc là cảm thấy ký ức mà chính mình trân quý nhiều năm không có gì mà phải giấu giếm, Ôn Uyển chỉ chần chờ trong chớp mắt liền thật thà nói ra chuyện cũ.

Triệu Hằng Dương nghe, nhịn không khỏi cảm khái: “Tiểu tử này còn rất man. Trách không được tính tình xú như vậy, lão Hoa còn cẩn trọng bên cạnh cậu ta 6 năm, đến hôm nay cũng chưa nghĩ tới rời đi.”

“Đương nhiên, cũng không thiếu bị mắng.”

Ôn Uyển: “Khó nói có thể là tương ái tương sát trong truyền thuyết?”

Triệu Hằng Dương nghe lời này liền cười ra tiếng, sau khi dừng lại liền nhảy vọt qua chủ đề này: “Mặc kệ đi. Có tầng quan hệ này thì cho dù lần này không thể nhận được nhân vật, về sau cũng có thể liên hệ giao lưu nhiều hơn, rất có ích cho sự nghiệp của em.”

Ôn Uyển rất rõ trong lòng mình không muốn dùng Thương Hủ để mưu cầu điều gì, dùng phiên bản tốt nhất đến gần anh là điều cô kiên trì nhất, cô muốn vẫn luôn lãng mạng thuần khiết như vậy. Nhưng những điều này cô chắc chắn thì được rồi không cần thiết mỗi ngày đều treo bên miệng, cho nên cô chỉ thuận theo đồng ý chưa hề cãi lại.

Một đường hoà thuận vui vẻ, Ôn Uyển về nhà.

Cô vọt vào phòng tắm sau đó liền ôm di động vùi mình trên sô pha, mái tóc nửa ướt lười biếng tùy ý xõa trên vai, thường thường có hơi nước ngưng kết thành hạt theo đường cong ưu việt trượt xuống tẩm ướt một chút quần áo. Cô như chưa phát hiện nhìn chằm chằm vào màn hình di động. Qua một hồi lâu mới giải khóa màn hình, mở Wechat. Lúc trên xe, cô đã thêm Wechat của anh thông qua số di động, cũng không biết anh có đồng ý chưa. Anh ấy bằng lòng trao đổi số di động, hẳn là sẽ không từ chối thêm Wechat?

Ôn Uyển có chút thấp thỏm, có chút hy vọng, mặc dù có thể đoán được kết quả.

Click mở WeChat, hôm nay may mắn vẫn còn tiếp tục, khung chat của cô cùng Thương Hủ đã được hình thành. Hệ thống nhắc nhở, Thương Hủ đã đồng ý thông qua lời mời kết bạn của cô, có thể bắt đầu trò chuyện. Thật là vui!

Ôn Uyển chăm chú nhìn vào khung chat, màn hình lờ mờ chiếu ra khuôn mặt của cô, mặt mày hơi cong tựa như trăng non, xinh đẹp đến có chút không chân thật.

【Đàn anh, thực vui khi có thể nhận anh. Ngủ ngon.】 Chần chờ hồi lâu, lại xóa xóa sửa sửa vài lần, Ôn Uyển rốt cuộc ấn xuống gửi đi tin nhắn.

Chờ đợi vài phút, cô nhận được tin hồi đáp của Thương Hủ, giống như trong mơ vậy,【Không qua được chủ đề tương nhận sao?】

Ôn Uyển tinh tế suy tư, bắt đầu gõ chữ: 【Qua hôm nay là qua.】

Thương Hủ: 【Ừm, trễ rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.】

Ôn Uyển: 【ok, ngủ ngon.】

Đối thoại ngắn ngủi không có điều gì đặc biệt lại làm Ôn Uyển hạnh phúc vô cùng. Cô ôm di động nhảy lên từ sô pha theo nhịp đập con tim, nhón mũi chân xoay tròn. 3000 tóc đen theo động tác của cô tỏa hương thơm ngát, dần dần cả bầu không khí đều trở nên ngọt ngào.