“Thánh Tường.” Ánh mắt Triệu Hằng Dương quét qua hai người đang bước tới, giơ tay chào hỏi.
Hoa Thánh Tường cười, mắt thường có thể thấy được nhanh hơn bước chân.
Thương Hủ nghiêng mắt nhìn người đại diện nha mình, “Quen biết?” Giọng nói mang theo một chút kinh ngạc.
Hoa Thánh Tường tự nhiên nghe ra sự kinh ngạc của anh, lúc tầm mắt chạm nhau nói, “Cậu kinh ngạc thế làm gì? Chỉ cậu được quyền có đàn em, tôi không thể có bạn học cũ sao?”
“Chúng tôi là bạn cùng lớp hồi đại học, bốn năm ngủ chung một chiếc giường tầng.”
Thương hủ hơi hơi gật đầu, việc này xem như qua đi. Nhưng Hoa Thánh Tường hiển nhiên lại không muốn như vậy, ánh mắt vẫn khóa chặt vào anh, “casting nữ chính của “Nghiện” sắp bắt đầu rồi, Ôn Uyển cũng được mời, hiện tại qua đó có phải không tốt lắm không?”
Thương Hủ có được một phiếu quyết định, nếu hôm nay ngồi chung một bàn, cho dù chỉ là trùng hợp, truyền ra ngoài cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán, đối với hai người đều có ảnh hưởng.
Những lời phía sau Hoa Thánh Tường chưa nói ra bởi vì biết trong lòng Thương Hủ hiểu rõ, chỉ là có để ý tới hay không lại là một chuyện khác. Anh chàng này thiên chi kiêu tử thiên tư tuyệt diễm, bản thân lại là tư bản, người như vậy dù ở ngành nghề nào cũng không để những quy tắc ngầm cản tay.
Quả nhiên, vừa dứt lời, thương hủ đã lạnh lùng mở miệng, “Tôi làm việc còn muốn bận tâm ý kiến của người khác?”
“......” Ngực Hoa Thánh Tường truyền ra cảm giác nhè nhẹ đau đớn, là bị lời nói của người nào đó xuyên tim. Hít vào thở ra vài cái mới nghẹn ra câu, “Được, cậu được đúc bằng sắt nhưng còn Ôn Uyển thì sao? Cậu cũng biết cái nghề này là có bao nhiêu cực đoan đối với nữ minh tinh.”
Nói đến đây, thương hủ bỗng dừng bước, liếc Hoa Thánh Tường, môi mỏng khẽ động, “Gần đây thật sự rảnh rỗi, tôi không ngại xé mấy cái bình xịt chơi chơi.”
Ngụ ý, ai nhân việc này nhằm vào Ôn Uyển, anh xé ai. Lần gặp hôm nay, anh không định tránh né.
Hoa Thánh Tường còn có thể nói cái gì? Chủ yếu nói cũng vô dụng, sáu bảy năm nay, anh ta chưa thấy qua Thương Hủ vì ai mà thay đổi chủ ý, đằng sau âm điệu lười biếng cất giấu sự cường ngạnh mà chẳng ai lay động được. Gạt bỏ suy nghĩ khuyên nhủ, nhưng có một vài lời không thể không nói: “Cậu thích ngồi thì ngồi nhưng tôi nói trước, mang phiền toái đến cho Ôn Uyển thì tự cậu chịu trách nhiệm. Người ta debut 6 năm vẫn luôn được khen ngợi sủng nhi toàn Internet........”
Thương Hủ cười, “Họ Hoa người đại diện, yêu cầu tôi nhắc nhở anh hiện tại lương của anh là ai phát sao?”
Hoa Thánh Tường nghiêm trang: “Biết chứ, nhưng đầu tiên anh cậu là một con người. Là người thì nên làm việc người nên làm, nếu không thì khác gì súc......”
Còn chưa nói xong, đã nghe thương hủ lạnh thanh nói: “Câm miệng, làm không được liền thu thập đồ vật cút đi.”
Dứt lời, chân dài bước ra, kéo ra khoảng cách với Hoa Thánh Tường.
Lúc Thương Hủ qua tới, cả bàn người đứng dậy nhiệt tình đến trước mặt anh chào hỏi. Chỉ có Ôn Uyển đứng tại chỗ, chậm chạp không có tiến lên, ánh đèn chiếu vào hàng mi dài đang rũ cuống, lờ mờ chiếu ra sự khẩn trượng và do dự của cô. Tay phải buông xuống, từng ngón cuộn lại, sau đó lại duỗi thẳng. Lặp lại như thế nhưng cô lại không hề hay biết.
Cách 6 năm, anh lại một lần nữa xuất hiện ở nơi mà chỉ cần vươn tay là cô có thể chạm đến, anh càng tuấn tú, toàn thân cũng càng cường thế lạnh lẽo.
Thật tốt! Thì ra, chỉ cần đủ kiên trì, ngốc một chút, chậm một chút cũng không sao. Ở một thời khắc nào đó, cuối cùng nguyện vọng của cô cũng sẽ trở thành sự thật.
Đang trong dòng suy nghĩ lên xuống phập phồng, ý cười khóe môi Ôn Uyển ngưng kết, ôn thiển mà tuyệt mỹ. Đúng lúc này, vừa cùng bạn học cũ Hoa Thánh Tường hàn huyên xong Triệu Hằng Dương quay đầu lại tìm cô, “Uyển Uyển, còn ngây ngốc ở đó làm gì?”
Ôn Uyển tức khắc phục hồi tinh thần lại, “Em tới ngay.”
Khi cất bước nổi lòng rung động bị cô đè ép xuống dưới, chờ cô đến cạnh Thương Hủ, biểu tình cùng dáng vẻ đã hoàn mỹ đến không chê vào đâu được. Cô thậm chí chủ động vươn tay hướng Hoa Thánh Tường, có lễ mà chào hỏi, trong mắt chứa đựng ý cười: “Tường ca xin chào, cửu ngưỡng đại danh.”
Hoa Thánh Tường tươi cười bắt tay: “Lão Triệu thường xuyên nhắc tôi?”
Ôn Uyển: “Đúng vậy, ngoài ra còn nghe mọi người đồn đại.”
Lời này một chút cũng không giả, Hoa Thánh Tường, tốt nghiệp đại học hàng đầu ngành truyền thông, thủ đoạn cao minh. Trước Thương Hủ anh ta có dẫn dắt qua một số nghệ sĩ, tất cả đều nổi tiếng một thời. Về sau, do vấn đề gia đình mà ẩn lui, không thể chịu nổi Thương Hủ ba lần bốn lượt mời mới một lần nữa tái xuất. Theo Thương Hủ cường thế quật khởi, trong giới dù thay đổi ra sao cũng không thể thiếu tên Hoa Thánh Tường.
“Đồn như thế nào?”
“Người sáng tạo nam thần nữ thần, đỉnh lưu chi phụ.”
“Ha ha ha ha ha.”
Không khí dần dần náo nhiệt, không ai chú ý đến ánh mắt đen nhánh thấu lãnh của Thương Hủ dừng lại trên người Ôn Uyển một lát. Mặc dù nhìn quen mỹ nhân, anh không thể không thừa nhận sự xinh đẹp của Ôn Uyển.Thật ra ngũ quan của cô cũng chưa đến mức vô cùng tinh xảo, nhưng tổ hợp lại cũng đủ khiến người khác kinh diễm. Càng quan trọng là, cô biết cách ăn vận, một chiếc váy trễ vai đơn giản màu xanh bạc hà tôn lên làn da trắng nõn hơn tuyết, vừa thanh nhã lại lãng mạn. Lúc cô cười, trong mắt như có ánh sáng, là màu hổ phách thuần khiết...
Có lẽ là chưa hề che giấu tầm mắt, Ôn Uyển nhận thấy được, cô ngưng mắt nhìn qua. Trong chớp mắt tầm mắt chạm nhau tim cô bỗng rơi một nhịp, cô có chút hoảng, mạnh mẽ đè xuống mới miễn miễn cưỡng trấn định, nhẹ giọng mở miệng, “Đàn anh.”
Thương Hủ như có như không gật đầu, gương mặt tuấn tú bình tĩnh không gợn sóng, “Ngồi đi.”
Ổn định chỗ ngồi, Hoa Thánh Tường cùng Triệu Hằng Dương chuyện trò hăng say, những người khác cũng thường nói chen vào, ồn ào náo nhiệt. Chỉ có Thương Hủ cùng Ôn Uyển không rên một tiếng, một người không ai dám trêu chọc, một người trước nay kiệm lời. Này đã sớm không phải bí mật nên không ai để ý. Ôn Uyển nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại tự ghét bỏ chính mình.
Ôn Uyển, mày nói một câu đi! Nỗ lực lâu như vậy, còn không phải muốn cách anh ấy gần một chút, muốn nói chuyện với anh ấy sao? Bây giờ sao lại như vậy?
Ôn Uyển, xin in4 của anh ấy cũng không chết được a.
Đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, hai mắt Ôn Uyển phóng không mê ly, ngốc manh đến phạm quy. Rơi vào mắt của Thương Hủ khiến anh cười nhẹ, lãng mạn như nhật nguyệt, trong vắt như nước hồ.