Hôm sau sáng sớm, Ôn Uyển có buổi quay chụp ảnh bìa cho tạp chí nổi danh - Phong Cách.
Bộ ảnh “Tục Lệ” này có ý nghĩa phi thường, vì đây là bộ ảnh cuối cùng của nhϊếp ảnh gia dày dạn kinh nghiệm Hồ Văn Chiêu, ông ấy điểm danh muốn Ôn Uyển làm người mẫu.
Ôn Uyển dậy sớm, lười biếng dạo bước tới phòng tắm, khi soi gương đánh răng, trong đầu không khỏi hiện ra những lời hôm qua Triệu ca nói, “Vô luận nhan sắc khí chất hay là kỹ thuật diễn, trong top hoa đán hiện tại không có mấy người là đối thủ của em.”
Vậy...... Thương Hủ sẽ cảm thấy cô xinh đẹp sao? Anh có phải hay không đã sớm quên việc đã từng giúp đỡ cô? Hay là, anh không đem lần tương ngộ đó để ở trong lòng, rốt cuộc đa số mọi người đều sẽ xem chuyện này là bé nhỏ không đáng kể.
Bận suy nghĩ, Ôn Uyển nhận thức được tần suất đánh răng chậm lại bèn tỉnh táo, nhanh chóng thu thập thoả đáng.
Lúc ra cửa, cô mới cầm lấy di động.
WeChat có mấy tin nhắn mới, trong đó có một tin là Diệp Di Di gửi đến, hỏi cô có cần cô ấy chuẩn bị bữa sáng cho không. Ôn Uyển đáp không cần, ngay sau đó rời khỏi khung chat của hai người. Tin chưa đọc khác cũng sau 1 giây xâm nhập vào đáy mắt cô, là của mẹ cô Mẫn Nhược Nhàn, giữa những hàng chữ lờ mờ bao trùm đầy sự lãnh đạm cùng áp bách,
“Uyển, cuối tuần là sinh nhật chú hai con, nhớ về nhà cũ đúng giờ.”
“Mẹ đã chuẩn bị sẳn quà.”
“Còn nữa, ăn vận phù hợp một chút, quần áo lố lăng của giới giải trí cũng đừng mặc!”
Cách nói chuyện của bà, Ôn Uyển đã sớm quen thuộc. So sánh với sự ưu tú tự tin của các anh chị, cô tựa như một con vịt con bình thường xấu xí, dù cho trả giá bao nhiêu nổ lực, thành tích đều không thể cùng bọn họ sánh vai. Người như cô, ai sẽ thích chứ? Đã từng có một lần, bản thân cô còn không thích chính mình.
Sau lại, cô quyết tâm bước vào giới giải trí, đem ưu điểm duy nhất mà mọi người đều khen là nhu hòa thuận theo ném xuống không cần.
Mẹ mắng cô đầu óc nước vào ba ba nói ra khỏi cửa nhà này liền không nhận cô là con gái ông, ở giới kinh thương được gọi là tổng giám các anh chị đều nhìn về phía cô bằng ánh mắt thương hại.....
Nhưng cô vẫn chưa thay đổi chủ ý, ra khỏi căn nhà u tối đó, ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, công bằng chiếu vào trên người mỗi người kể cả cô. Cô thích hai chữ công bằng, bởi vì trong ngôi nhà ấy cô chưa bao giờ có được.
Từ 19 đến 25 tuổi, 6 năm, bọn họ có lẽ đã nhìn ra cô sẽ không quay đầu lại, không ai nhắc lại chuyện này, dường như tất cả chưa từng thay đổi. Mà cô mỗi lần đều chỉ gật đầu không nói.
Hơn mười lăm phút sau, Diệp Di Di tới, Ôn Uyển xuống lầu cùng nàng hội hợp. Đoạn đường đến Thành Phẩm Thương Hạ đi qua một con hẻm nhỏ, có vài cửa hàng bán điểm tâm sáng. Hương vị không biết, cũng không đủ cao cấp, giờ phút này khỏi lửa lượn lờ, không khí náo nhiệt mười phần.
“Khôn ca, có thể đến hẻm nhỏ kia sao? Tôi muốn mua vài món điểm tâm ở đó.”
Hứa Khôn nhìn qua hướng đầu hẻm, “Có thể, phía trước có chỗ có thể quẹo vào.”
Ôn Uyển cong môi: “Thật tốt quá, vất vả cho anh.”
Hứa Khôn cười đáp: “Uyển Uyển, cô quá khách khí.”
Ngừng hai giây, lại nói: “Ăn sớm một chút, tôi cũng thích nóng hổi. Bánh bao, cháo nóng, mì thịt bò...... Đồ ăn cao cấp, tôi lại ăn không quen.”
Diệp Di Di nói tiếp: “Vậy anh có ăn không? Đợi chút cũng chọn vài món, Uyển Uyển mời.”
Hứa Khôn ha ha cười ra tiếng, “Không giấu gì cô, tôi đúng là không cưỡng lại được.”
Ôn Uyển: “Vậy cùng nhau đi!”
Ba người ăn no uống say một chầu, thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Xe đến Thành Phẩm Thương Hạ, Ôn Uyển cùng Diệp Di Di xuống xe, cùng Hồ Văn Chiêu và đoàn đội "Phong Cách" chạm mặt. Lần này, Hồ Văn Chiêu muốn Ôn Uyển phá cách thể hiện sự gợi cảm lãnh diễm. Quần áo đa phần là màu đen, xám trắng, nâu lạnh, kiểu dáng không quá mới lạ khác người, nhưng trang điểm cùng trang sức lại cực kì diễm lệ.
Đã chụp vô số bộ ảnh, Hồ Văn Chiêu rất sớm đã đem vẽ rồng điểm mắt chơi đến lô hỏa thuần thanh. Cuối cùng một bộ, ông muốn vẻ vang trước khi về hưu, mà Ôn Uyển có thể giúp ông. Dung mạo cô có tính dẻo vô hạn, nhìn như tính tình mềm mại dễ ức hϊếp, kỳ thật bướng bỉnh cứng cỏi hơn bất cứ ai.
Chịu đựng nổi khổ niết bàn, phượng hoàng dục hỏa trùng sinh.
Mạnh mẽ, diễm lệ.
“Cut!”
“Rất tốt, tôi rất vừa lòng.”
Bốn bộ quần áo, quay chụp gần một tiếng rưỡi, trạng thái của Ôn Uyển dũng mãnh phi thường, hoàn mỹ sắm vai.
Khi kết thúc, Hồ Văn Chiêu kích động kêu la, theo sau đem thon gầy mảnh khảnh cô ôm vào trong lòng ngực, “Uyển Uyển, cảm ơn cô, tôi đã không uổng công.” Ngành sản xuất nào làm lâu rồi cũng sẽ sinh ra chấp niệm, ông chỉ là một người thường, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Lần quay chụp cuối cùng, ông muốn sự phá cách hoàn mỹ, thực may mắn, ông thành công.
Ôn Uyển hồi ôm ông: “Chiêu thúc, đây là vinh hạnh của tôi.”
Một lát sau, Hồ Văn Chiêu buông tay, hai người đứng đối mặt nhau: “Đêm mai, tôi sẽ tổ chức một buổi liên hoan ở khách sạn Khải Duyệt, cô có rảnh sao?”
Ôn Uyển thuận theo cười: “Không rảnh cũng phải rảnh, Chiêu thúc nhớ chừa một chỗ cho tôi nhé.”
“Đợi chút nữa tôi sẽ đem địa chỉ gửi cho cô.”
“Cô giúp tôi hỏi một chút người đại diện, có rảnh cũng cùng nhau lại tham gia.”
“Dạ.”
Chính sự nói xong, Ôn Uyển đi đến khu nghỉ ngơi.
Mười phút sau, bắt đầu phỏng vấn, màn ảnh lần nữa nhắm ngay Ôn Uyển, cô cười xảo tiếu thiến hề, cùng ngọc đúc giống nhau. Đối diện cô ngồi một vị nữ sĩ mỹ diễm lưu loát. Đó là phóng viên lâu năm của 《Tục Lệ》, Hầu Lệ. Hai người tuy là lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng trước đây hoặc nhiều hoặc ít có nghe qua tên của đối phương, cũng không cần mất quá nhiều thời gian giới thiệu.
“Ôn tiểu thư, chúng ta bắt đầu nhé? Nếu có câu hỏi nào cô cảm thấy không tiện trả lời thì có thể trực tiếp nói với tôi, cảnh tương ứng lúc sau cũng sẽ bị cắt.”
Ôn Uyển hơi hơi gật đầu.
Hầu Lệ cười, vấn đề đầu tiên theo sau xuất khẩu, “Tôi có xem qua tư liệu tương quan, hồi đại học cô học chính là ngành quản lí, tại sao lúc sau lại muốn tiến quân vào giới giải trí? Có nguyên nhân nào đặc biệt sao?”
Ôn Uyển im lặng hai giây, chợt uyển uyển nói , “Thật ra trước khi tiến vào giới giải trí, tôi cũng không biết chính mình thích cái gì, học ngành gì chọn trường học nào, thậm chí mặc quần áo như thế nào, đều phải theo tiêu chuẩn của mẹ tôi.”
Từ khi Ôn Uyển bước chân lên màn ảnh, chưa bao giờ đề cập đến gia đình của chính mình, lần này có thể nói là lần đầu tiên.
Nghe vào lỗ tai Hầu Lệ, một sự kinh ngạc mỏng manh từ trong mắt cô ấy chợt lóe, đồng thời cũng biết đây là điểm nhấn của cuộc phỏng vấn, cần kĩ càng chi tiết hơn, “Bà ấy là người thích kiểm soát sao?”
Ôn Uyển trên mặt không buồn cũng không vui: “Xem như. Có lẽ là bà quá mức ưu tú, thói quen trên cao nhìn xuống nên không tự giác liền như vậy.”
Hầu Lệ: “Rất khổ sở phải không?”
Ôn Uyển nghe xong bỗng nhiên cười, cực mềm mại cũng cực kì xinh đẹp: “Lúc đầu sẽ khổ sở, nhưng càng ngày càng ít, đến khi tôi tập mãi thành thói quen, lạnh lùng rồi chết lặng.”
“Sau lại, tôi nhìn đàn anh diễn một bộ điện ảnh.” Một người trương dương quả cảm, ở trên màn ảnh yếu đuối khóc rống, đầy mặt bụi đất.
Cô thẹn thùng cười: “Tôi thấy thật thần kỳ. Bộ điện ảnh đó tôi xem đi xem lại, cuối cùng tôi quyết định thử sức một lần.”
Có một câu, Ôn Uyển nghĩ tới lại không có nói, “Cô muốn nhanh một chút, cô vừa ngốc vừa chậm, lại muộn một ít, cô liền vĩnh viễn đuổi không kịp bước chân của anh.”
Đó là kết quả mà cô không mong muốn.
Lần đó, là lần đầu tiên Ôn Uyển cảm nhận được rõ ràng sự nhiệt tình cùng kiên định của bản thân.
Bí mật chưa từng được tiết lộ gợi lên sự hứng thú của Hầu Lệ, ánh mắt hơi sáng, “Là đàn anh trường Hàng Đại sao? Thương Hủ sao?”