Gần giữa trưa, Ôn Uyển kết thúc quay chụp.
Uống chút nước, Diệp Di Di mới đưa điện thoại cho cô, cô đang muốn nói gì đó thì đã bị nhân viên công tác bên đạo diễn Lê vây quanh. Họ đều là người trẻ tuổi, tính cách khá tốt, lúc quay chụp vô cùng hoà hợp. Thân rồi nên gan cũng lớn, tóm lấy Ôn Uyển nói về Thương Hủ, không giấu được nỗi hưng phấn.
“Uyển Uyển, cô có một đàn anh như Thương Hủ thật khiến người ta hâm mộ chết đi được. Soái tạc thiên, còn mang điểm tâm Michelin đến thăm ban!!!!”
“Quốc gia nợ tôi một người đàn ông giống như Thương Hủ.”
“Anh ấy đẹp quá, sao có được làn da trắng đến không tỳ vết thế chứ. Mọi người nói xem có make up không?”
“Thần kinh! Thương Hủ lúc ban đầu là nhờ nhan sắc cùng dáng người mới nổi tiếng, thần nhan đã được công nhận. Quý công tử tài phiệt….”
“Uyển, cô biết không? Tôi làm trong ngành này ba năm gặp qua vô số minh tinh hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp Thương Hủ.”
“Tôi cũng thế, ngoài đóng phim điện ảnh anh ấy không hề quay gì khác nữa.”
“Có tiền như ảnh còn quay gì nữa?”
La hét ầm ĩ không ngừng, có một cô gái chen đến bên cạnh Ôn Uyển ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô, “Uyển Uyển, quan hệ giữa cô với Thương Hủ tốt như vậy, lại có sâu xa, sao lại không hợp tác thế?”
“Nếu hai người hợp tác thì ngày tin tức được công khai chắc chắn Weibo sẽ sập!”
“Đối với nhan cẩu như tôi mà nói đây chắc chắn là đòn trí mạng! Trí mạng!!!”
Dáng vẻ cùng giọng điệu kích động của cô ấy thu hút lực chú ý của tất cả mọi người trong nháy mắt, cô một câu tôi một câu, âm lượng kinh người, ồn ào đến Ôn Uyển đau cả lỗ tai. Bất đắc dĩ, cô giơ lên ngón trỏ đè lên môi, xanh nhạt va vào sắc hồng diễm lệ, mê người vô cùng. Không khí an tĩnh trở lại, lúc này cô mới cười mở miệng, “Ngành này lớn như vậy, tới lui cũng có ngày gặp nhau, khi đó lại kích động được không?”
“Mọi người thảo luận xem bữa trưa ăn gì đi, tôi mời!”
Nói đến đây, lại đặc biệt bổ sung một câu, tri kỷ nói, “Không cần suy xét đến giá cả.”
Lực chú ý của mọi người bị dời đi. Trai đẹp thì đẹp nhưng không thể ăn được. Đứng trước mỹ thực, vạn vật đều phải cúi đầu. Mọi người lần lượt rời đi, cuối cùng Ôn Uyển cũng có thể mở khoá điện thoại di động.
Cô thấy được tin nhắn của Thương Hủ, mắt hạnh nhu mỹ được tinh quang thắp sáng, khoé môi hơi giương như trăng non cực kỳ xinh đẹp. Một lát sau, đầu ngón tay trắng nõn thon dài xẹt qua màn hình tạo thành một đường con,【Đã biết.】
Hai chữ đối hai chữ, một mặt ngây thơ một bên thâm tình, cách màn hình như cách lạch trời.
**
Đoạn Tông Y một ngữ thành sấm.
Mãi cho đến giữa trưa, Thương Hủ cũng không ra ngoài nữa, lười biếng mà chiếm cứ một góc ban công, làm bạn với cà phê cùng cảnh hồ thiên nhiên vô ngần, thường thường phiên động kịch bản trước mặt. Ánh mặt trời lộng lẫy mà long trọng chiếu vào tường thuỷ tinh, ngăn cách nhiệt độ nóng bỏng, khi chạm đến Thương Hủ thì gần như đã nhu hoà không khác với ánh sáng bình thường bao nhiêu. Mỹ mạo của anh được tầng ánh sáng mỏng phóng đại càng thêm nùng liệt, gần như hoàn mỹ, đánh sâu vào thị giác.
Đột nhiên, màn hình di động an ổn nằm trên bàn tròn nhỏ bằng gỗ hồ đào bỗng sáng lên, ánh mắt Thương Hủ quét qua, hơi dừng, cầm lấy di động xem xét.
Là trợ lý Trần Hoa của ông anh - Thương Đình Quân, gọi anh về nhà cũ ăn cơm tối.
Thương Hủ hỏi trắng ra:【Ai đến?】
Trần Hoa ngừng một lát, thành thật trả lời:【Ôn lão tiên sinh cùng Ôn đại tiểu thư đến. 】
Nhận được tin nhắn khiến người quen nhìn việc lạ như Thương Hủ cùng không khỏi ngẩn người.
Đoạn Tông Y thứ này không phải ngôn linh chứ, nói cái gì ứng nghiệm cái đó, còn ứng nhanh như vậy.
Một lát sau, anh lấy lại tinh thần, 【Nói với ông, buổi tối tôi có việc không về được.】
Đầu dây bên kia hiển nhiên có chuẩn bị trước, đối mặt với sự từ chối của anh cũng không hề dây dưa mà trả lời,
【 Thương lão tiên sinh đã xem qua lịch trình của cậu, đêm nay không có lịch.】
Thương Hủ vẫn luôn biết bên cạnh mình có gián điệp của ông. Nhưng anh không điều tra cũng chẳng đuổi đi, một là lười, hai là anh không có gì mờ ám phải che che giấu giấu vì thế nên nghe lời nói của Trần Hoa anh cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ lãnh đạm mà trả lời chắc chắn một câu, 【 Hiện tại có. 】
Sau lời này, Trần Hoa cũng không nói gì nữa. Không phải không muốn mà là không dám.
Trần Hoa làm việc ở tập đoàn Văn Hoa gần 20 năm, vẫn luôn đảm nhiệm vị trí trợ lý của Thương lão tiên sinh, hiểu nhà họ Thương tường tận hơn những người khác rất nhiều.
Có thể nói đứa nhỏ Thương Hủ này lớn lên dưới mí mắt của ông, tính nết anh thế nào ông biết rõ vô cùng. Việc mà anh đã quyết định, bất luận kẻ nào cũng không thay đổi được. Như chuyện mấy năm trước Thương Hủ tiến giới giải trí, có thể nói ông Thương đã dùng hết tất cả phương thức mà ông có thể, vì thế Thương Hủ chịu không ít khổ nhưng anh lại không hề thay đổi chủ ý. Nhoáng qua mấy năm, Thương Hủ trưởng thành hô mưa gọi gió ở giới giải trí, đồng thời càng thêm khó thuần. Với gia thế thanh danh của anh không vài người dám đυ.ng vào. Chỉ có ông Thương, có lẽ do ông đã cường thế cả đời, rất khó chấp nhận được có người làm trái ý mình, huống chi người này lại là cháu ông.
Cho nên cục diện trước mắt, không ai có thể phá giải được.
Chỉ có thể chờ một ngày kia Thương Hủ cường ngạnh đến cả ông Thương cũng bắt đầu kiêng kị, lại hoặc là vĩnh viễn đợi không được ngày này.
Suy nghĩ mấy phen, Trần Hoa ngưng thần lái xe về nhà cũ, chờ chỉ thị tiếp theo.
Trên ban công trống trãi mát mẻ, tâm trạng của Thương Hủ không hề gợn sóng, mới đầu làm gì bây giờ vẫn làm cái gì, hơn một giờ sau rời đi.....