Nàng không muốn như vậy, nàng không thể quên được cảm giác khi nhìn thấy biểu ca biểu tẩu. Nàng tò mò muốn biết đó là gì, trước khi hiểu được, nàng không muốn lấy bất kỳ nam nhân nào.
Tính cách nàng tò mò từ trong tận xương tủy, thứ mà nàng không hiểu, nàng sẽ muốn tìm hiểu một cách rõ ràng. Nếu không, nàng luôn cảm thấy l*иg ngực khó chịu, như có gì đó quấy rầy nàng.
Cho dù hành động của nàng có để lại hậu quả thế nào, Thôi Lục Bảo cũng vẫn tùy hứng bỏ nhà, nàng có thể đoán được trưởng lão có bao nhiêu tức giận.
Trưởng lão từng nói, nàng không giống nương chút nào, cũng không giống vu nữ các đời trước. Vu nữ Bắc Ngụy đều điềm tĩnh lãnh đạm, đối mặt với thế tục luôn lạnh lùng xa cách. Nhưng nàng, hoạt bát hiếu động, hiếu kỳ với mọi thứ, một phút cũng không yên tĩnh được, điểm này… không tốt.
Có gì mà không tốt? Nàng là Thôi Lục Bảo, không phải nương nàng, cũng chẳng phải bất kỳ vu nữ tiền nhiệm nào!
Nếu nàng đã không phải là bọn họ, vậy thì đào hôn cũng chẳng sao!
Thôi Lục bảo le lưỡi hồng, cưỡi tiểu bạch mã của nàng, đi dọc theo con đường nhỏ bên cạnh, tránh người và ngựa từ Bắc Ngụy đuổi theo.
Nàng không biết phải đi về đâu, suy nghĩ một chút liền quyết định đến nơi của biểu ca xem xem.
Chạy trốn hơn nửa tháng, nàng tới kinh thành của Kim Lăng hoàng triều. Lúc này trời đã khuya, may mắn nàng vào thành ngay trước khi cổng thành đóng lại.
Tiếng vó ngựa giẫm lên phiến đá vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Thôi Lục Bảo nhìn quanh, định tìm một quán trọ để ở.
Đột nhiên, nàng khẽ hừ một tiếng, bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ dây cương, tiểu bạch mã lập tức dừng lại. Nó hí một tiếng, quay đầu nhìn về phía tiểu chủ nhân.
Thôi Lục Bảo vươn tay vỗ vỗ bờm ngựa, nhìn chằm chằm vào phủ đệ trước mắt.
Dường như biết được suy nghĩ của chủ nhân, tiểu bạch mã tiến lên mấy bước, vừa hay dừng ở trước cổng.
“Nơi này…” Thôi Lục Bảo nghiêng đầu, khẽ nhíu mày. Trong đầu mơ hồ hiện lên một cỗ hồi ức, tuy lúc đó nàng còn nhỏ, nhưng nàng vẫn nhớ rõ…
“Hí— —”
Tiểu bạch mã đột nhiên hí lên, cắt ngang suy nghĩ của nàng. “Sao vậy…” nàng đang muốn an ủi hắn, lại nghe phía trước truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Nàng ngẩng đầu, ngước mắt lên liền nhìn thấy một đôi đồng tử sâu thẳm tuyệt đẹp.
Mặc dù chưa đồng ý chuyện tuyển phi, nhưng chuyện Nam Phi Vũ nói sẽ cân nhắc chuyện này đã lan khắp hoàng triều. Quý nữ các gia đình đều hào hứng chờ đợi, mong ngóng ngày được chọn vào cung.
Ngay cả các đại thần cũng nôn nóng không kém, chờ đợi đáp án của hoàng đế.
Nam Phi Vũ đương nhiên quan sát kỹ lưỡng đám người này. Mỗi buổi triều sớm, chúng thần luôn nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, đợi hậu cung cằn cỗi sẽ được thu dọn sạch sẽ, đợi phi tần nhập cung.
Tình hình này không khỏi khiến Nam Phi Vũ cảm thấy buồn cười. Hắn không vội, nhưng những người xung quanh lại vội thay hắn. Được rồi, sáng mai hắn sẽ theo ý nguyện của bọn họ vậy!
Nhưng hắn không cần chọn quá nhiều nữ nhân nhập cung, đành theo lễ bộ chọn lựa, để bọn họ chọn một vài quý nữ của mấy vị đại thần nhập cung là được.
Phê tấu chương xong, Nam Phi Vũ cũng quyết định tuyển phi. Hắn lại cầm một quyển tấu chương khác lên, — — phê duyệt. Dạ minh châu trên tường tỏa sáng, phản chiếu bóng dáng của hắn lên giá sách.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy bóng của chính mình, ánh mắt lóe lên, liền đặt cây bút lông trên tay xuống. Hắn đứng dậy đi đến trước giá sách, ấn nhẹ vào một quyển sách trên đó.
“Cạch” một tiếng, một lối đi bí mật xuất hiện trước mặt hắn.
Mật đạo này hắn trước giờ đều chưa dùng, cũng không để người khác sử dụng. Nó cứ yên lặng tồn tại như vậy cùng hắn mỗi ngày.
Có lẽ, hắn chính là mong đợi, người rời đi từ địa đạo năm đó, có thể từ địa đạo xuất hiện.
“Tỷ tỷ…”
Nam Phi Vũ thì thầm, nghĩ tới năm đó hắn ép Nam Ngụy Tử rời đi, hắn đã nói với nàng rất nhiều những lời tàn nhẫn… Hắn nhắm mặt lại.
Hắn không hối hận về những gì mình đã làm, chỉ là trong lòng vẫn để ý, đó là người thân nhất của hắn, cũng là người hắn không muốn làm tổn thương nhất.
Hắn không khỏi nhếch môi đầy chua xót, hắn mở mắt bước vào địa đạo. Địa đạo tối om, cuối đường chỉ thấy một tia sáng yếu ớt.
Nam Phi Vũ đi về phía trước, bước ra khỏi địa đạo. Ánh trăng dịu dàng rơi trên người, bao trùm lấy hắn. Nhìn thấy nơi mình vừa bước ra, hắn không khỏi sửng sốt.
Nam Vương phủ?
Hắn không ngờ phía cuối địa đạo chính là biệt viện hẻo lánh nhất của Nam Vương phủ. Hắn bước ra khỏi biệt viện, từng bước từng bước nhìn quanh nơi vừa lạ mà vừa quen này.
Khi hắn bước vào trong đình viện, suy nghĩ không khỏi có chút hoang mang.
Hắn nhớ mình từng chơi đùa trong đình viện, nhị tỷ đuổi theo hắn, phụ vương và mẫu phi ở bên cạnh cười, hắn chạy mệt rồi, là đại tỷ cầm khăn tay lau mồ hôi cho hắn…
Thoát khỏi hồi ức xa xăm, Nam Phi Vũ nhìn vương phủ hiu quạnh, không một bóng người, không còn niềm vui trong ký ức, giờ khắc này chỉ có một mình hắn.
Mắt đen trầm xuống, hắn không khỏi cúi đầu mỉm cười, quét sạch những trống rỗng trong lòng, không cho phép mình nghĩ nhiều. Gần đây hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Xem ra, hắn thật sự cần có một người ở bên cạnh.
Nam Phi Vũ lắc đầu cười, quay người chuẩn bị đi về phía địa đạo. Nhưng mới đi được vài bước, bước chân hắn dừng lại, sau đó bước tới phía cửa nhỏ, đi ra ngoài vương phủ, sau đó đi chậm về phía cổng lớn.
Hắn chỉ là chợt nghĩ đến, nếu đã đến đây, chi bằng đi nhìn một chút. Hắn không nghĩ tới sẽ gặp được ai, chỉ muốn nhớ lại mà thôi.
Đi được vài bước, hắn nghe thấy tiếng ngựa kêu cùng tiếng vó ngựa. Lại tiến thêm vài bước, liền nghe thấy tiếng ngựa hí vang.
Có người ở ngoài cổng?
Trái tim của hắn khẽ run lên, có lẽ là…
Hắn vội vã đi về phía trước, nhìn thấy một con ngựa trắng ở trước cửa, trên lưng ngựa có một người ngồi trên đó.
Là một tiểu cô nương.
Trong lòng Nam Phi Vũ thoáng qua một tia thất vọng, sau đó hắn liền cười nhạo phản ứng của chính mình, hắn còn tưởng rằng bọn họ…
“Ngươi…” Thôi Lục Bảo nhảy xuống ngựa, tò mò đến gần hắn, nàng ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn chăm chú.
Nàng gần hắn quá, hắn không quen với việc có người ở gần như vậy. Nam Phi Vũ lùi sau một bước, nhưng hắn lùi một bước, Thôi Lục Bảo lại tiến thêm một bước.
Hắn không khỏi nhíu mày. “Cô nương…”
“Huynh thật đẹp.” Thôi Lục Bảo ngưỡng mộ khen ngợi, sau đó bắt đầu đi vòng quanh Nam Phi Vũ, vừa đi vừa đánh giá, cái miệng nhỏ còn không ngừng chép miệng khen ngợi.
Nam nhân đẹp trai nàng gặp nhiều rồi. Bắc Ngụy chính là một đám mỹ nam như hoa như ngọc, mỗi người đều khiến nàng cảm thấy chán ghét.
Trong lòng nàng, chỉ có biểu ca mới thật sự đẹp, dù là nam nhân nước khác, cũng chưa thấy ai so được với hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một nam nhân không thua biểu ca nàng.
Ngũ quan hắn hài hòa, mềm mại. Đôi mắt hẹp dài lại càng xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhàn nhạt. Gương mặt như vậy rất ưa nhìn, thậm chí có thể nói là rất đẹp. Bắc Ngụy không có ai đẹp như vậy cả, vẻ đẹp của hắn cũng không giống với nam nhân Bắc Ngụy, tuy tướng mạo ôn nhuận như ngọc, nhưng trên người hắn có khí chất cương liệt, đôi mắt đen trầm tĩnh, sâu như nước biển, làm người khác cảm thấy khó dò.
Trông hắn dịu dàng hòa nhã, nhưng thực tế lại lãnh đạm, nhưng… Thôi Lục Bảo nhớ lúc vừa nhìn thấy hắn, trong mắt hắn có một tia cô đơn.
Dù chỉ là thoáng qua, nhưng nàng vẫn nhìn ra được.
Hơn nữa… nàng nhìn thấy ở hắn khí tức vương giả, loại khí tức đế vương này chỉ có cửu ngũ chí tôn mới có. Từ ánh mắt đầu tiên, nàng đã đoán được thân phận của hắn.
“Ngươi…” khi Thôi Lục Bảo còn đang đánh giá hắn, Nam Phi Vũ cũng nhìn kỹ nàng, thoáng qua đã có thể nhìn ra nàng không phải người của Kim Lăng hoàng triều.
Bất kể trang phục và cách trang điểm của ngoại tộc, ngũ quan của nàng cũng không giống người Kim Lăng.
Đôi mắt nàng sâu và sáng ngời, nếu nhìn kỹ, màu mắt của nàng nhạt hơn so với người bình thường, giống màu nước trà, dưới chiếc mũi tinh tế là đôi môi nhỏ xinh xắn, khi nàng cười lên thực đáng yêu.
Nàng rất yêu kiều nhỏ bé, chỉ cao tới ngực hắn, đội một chiếc mũ hoa màu đỏ, mái tóc dài đến eo tết vài bím nhỏ, được buộc bằng chuông bạc. Nàng khoác một chiếc áo lông màu trắng viền đỏ, ống tay có có gắn vài chiếc chuông, váy dài tới đầu gối để lộ bắp chân trắng nõn, chân đi một đôi ủng nhỏ, khi bước đi, chuông trên người vang lên nhè nhẹ.
Nam Phi Vũ lại nhìn con ngựa trắng bên cạnh, cao to uy phong, bộ lông tuyết trắng, đúng là một con tuấn mã.
Nhận thấy ánh mắt của Nam Phi Vũ, con ngựa trắng khịt mũi rồi bước về phía tiểu chủ nhân, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.
Nam Phi Vũ hơi nhướn mày, xem là là một con ngựa có linh tính.
“Tiểu Mao Tặc, ngoan.” Thôi Lục Bảo vỗ nhẹ đầu con ngựa, Nam Phi Vũ đứng ở một bên nghe thấy tên của bạch mã, không khỏi nhìn về phía Thôi Lục Bảo.
Một con ngựa có linh tính, lại đặt cái tên này…
Cảm giác được ánh mắt của Nam Phi Vũ, Thôi Lục Bảo ngẩng đầu cười với hắn, đôi mắt hạnh cong lên. “Huynh đừng sợ, Tiểu Mao Tặc không cắn người đâu.”
Chỉ là một con ngựa, có gì mà hắn phải sợ? Nam Phi Vũ liếc mắt đánh giá tiểu bạch mã.
Tiểu bạch mã lập tức hừ lên với hắn, nhe răng cảnh cáo hắn không được coi thường nó.
Nam Phi Vũ hơi nheo mắt, không chút yếu thế lạnh lùng như đang đấu thế với ngựa, không khỏi bật cười.
Lắc đầu, hắn nhìn Thôi Lục Bảo, cười dịu dàng nói: “Tiểu cô nương, đêm khuya rồi, đừng ở bên ngoài. Nếu muội muốn tìm nhà trọ, đi về phía trước sẽ có một cái.” Nói xong, hắn xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng có một bàn tay nắm lấy vatk áo hắn. Hắn quay đầu lại, nàng cười rạng rỡ tiến gần.
Đôi mày đẹp hơi nhíu lại, nàng lặng lẽ lùi về phía sau, cũng buông tay đang nắm lấy vạt áo hắn. “Còn có việc gì sao?