Thôi Chân Hạ nhìn tiểu muội không biết lớn nhỏ này, chỉ vào trán nàng nói. “Lão đại không còn nhỏ nữa, vậy mà cứ như trẻ con vậy.”
“Người ta vốn dĩ là trẻ con mà!” Thôi Lục Bảo che trán bĩu môi.
“Muội cũng đã 18, đến tuổi để gả đi rồi, trẻ con gì chứ!” Thôi Chân Hạ tức giận trừng mắt với nàng. “Muội đừng quên, hôn sự của muội sẽ định trong năm nay đấy.”
“Nhưng cũng phải có người xứng với ta đã chứ!” Thôi Lục Bảo căn bản không để tâm tới lời nói của Thôi Chân Hạ. “Bắc Ngụy chúng ta căn bản không có nhân tài như vậy.”
Bắc Ngụy trọng nữ khinh nam, nữ hoàng trị quốc, trong nhà nữ nhân làm chủ. Ở Bắc Ngụy, chỉ có nữ nhân lấy nam nhân, mà nam nhân ngồi kiệu hoa gả đi. Nữ nhân Bắc Ngụy ngoài phu quân còn có thể có nam thϊếp, mà nam nhân không có thực quyền, nữ chủ ngoại, nam chủ nội. Đây chính là truyền thống Bắc Ngụy.
Mà Thôi Lục Bảo nàng chính là Vu nữ Bắc Ngụy, địa vị tôn quý được người dân Bắc Ngụy kính trọng. Bắc Ngụy là nước đề cao thuyết quỷ thần hơn bất kỳ đất nước nào. Họ tôn trọng tổ tiên, tôn thờ thần linh, mà vu nữ chính là sứ giả của các vị thần, đến nữ hoàng Bắc Ngụy cũng phải kính nàng ba phần.
Ở Bắc Ngụy, vu nữ trước giờ đều do tộc Thôi thị đảm nhiệm. Do đó, Thôi gia có địa vị bất khả xâm phạm ở Bắc Ngụy. Mặc dù Thôi gia không có người nào làm quan trong triều, nhưng sức ảnh hưởng của họ lại rất lớn.
Tuy nhiên họ cũng không có bất kỳ dã tâm nào cả, cũng biết được sự nguy hiểm của công cao chấn chủ. Bởi vậy, gia tộc Thôi thị trước giờ đều không nắm thực quyền gì. Họ kín tiếng, sống ẩn cư, chung sống hòa bình với hoàng thất, cùng nhau bảo vệ hòa bình của Bắc Ngụy.
Vu nữ kế vị Bắc Ngụy cũng khác với các nước khác. Vu nữ Bắc Ngụy có thể kết hôn, thông thường sinh ra đời tiếp theo, sẽ chọn nữ nhi có linh lực cao nhất làm người kế vị.
Mà vu nữ đời này, chính là Thôi Lục Bảo.
Theo truyền thống, vu nữ Bắc Ngụy tròn 18 tuổi sẽ phải chọn phu quân, nếu vu nữ không chọn thì do gia tộc lựa chọn. Mà vu nữ không được phản kháng.
Chỉ là, Thôi Lục Bảo không quan tâm đến truyền thống này, nàng không muốn làm, không ai có thể bắt ép nàng được.
Chọn chồng… Nàng mới không thèm!
Nhưng nàng không vội, người trong gia tộc đã vội cuống cả lên. Gần đây luôn mang một đống tranh chân dung nam nhân đến cho nàng xem, nếu không cũng sắp xếp hoàng thân quốc thích cho nàng gặp mặt, một người nàng cũng không thích.
Ai thèm thích đám người môi hồng răng trắng đó chứ, ai ai trông cũng yếu đuối. Nhìn đám nam nhân yêu đuối kia, Thôi Lục Bảo cảm thấy một ngón tay của mình đã có thể đánh bại bọn họ.
Giống như lần trước nàng đi chơi cùng một vị vương gia, kết quả vừa nhìn thấy một con rắn trong rừng, vị tiểu vương gia kia liền bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa ngất đi.
Thấy đối phương vô dụng như vậy, nàng nhất thời nổi tính xấu chộp lấy con rắn giơ tới trước mặt tiểu vương gia. Tiểu vương gia đó sợ hãi hét lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Con rắn đó cũng không có độc, sợ cái gì cơ chứ? Kết quả nàng về nhà liền bị tỷ tỷ mắng.
Hừ, loại nam nhân như này có thể lấy sao?
Nhưng nam nhân Bắc Ngụy đều như vậy, một chút nam tính cũng không có. Đối với nàng mà nói, nam nhân nên giống biểu ca của nàng, cao lớn cường tráng, thế này mới là nam nhân chứ!
Đáng tiếc biểu ca là hoa đã có chủ, nếu không lấy biểu ca làm phu quân cũng không tệ…
Nhiễm Phượng Thâm liếc mắt liền đoán được Thôi Lục Bảo đang nghĩ gì, liền lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng.
Thôi Lục Bảo le lưỡi hồng phấn, nàng chỉ nghĩ một chút thôi mà! Nàng mới không dám lấy biểu ca, lại nói, biểu ca cũng đã có biểu tẩu tuyệt thế mỹ nhân rồi.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nam Ngụy Tử, thấy nàng đang bị biểu ca khóa chặt trong lòng, mà Nhiễm Phương Thâm cũng đang cúi đầu nhìn thê tử, trong đôi mắt đen sắc bén của hắn hiện liên một tia dịu dàng.
Biểu ca như vậy, dù cho nàng đã nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy khó tin.
Nàng biết biểu ca kiêu ngạo lãnh đạm, nhưng khi đối mặt với biểu tẩu, cỗ khí chất ấy liền trở nên dịu dàng, đến ánh mắt cũng khác đi.
Mỗi lần nàng nhìn thấy đều cảm thấy khó hiểu.
Nàng từng tò mò hỏi biểu ca, tại sao đối diện với biểu tẩu hắn liền trở nên như vậy? Đối diện với câu hỏi của nàng, Nhiễm Phượng Thâm chỉ mỉm cười và xoa đầu nàng.
“Tiểu Lục, muội không biết sẽ tốt hơn.” Biểu ca luôn trả lời nào như vậy, ánh mắt thâm thúy khiến nàng nhìn không thấu.
Không cho nàng biết nàng càng muốn biết, lòng hiếu kỳ từ trong xương tủy khiến nàng muốn tìm hiểu đến tận cùng. Nhưng bất kể nàng hỏi ai, bọn họ đều nhìn nàng với ánh mắt thâm sâu kỳ lạ.
Kỳ lạ thật, không thể hiểu nổi!
Thôi Lục Bảo đang suy nghĩ, những lời nói của Thôi Chân Hạ lại truyền tới tai nàng, nàng đột nhiên tỉnh lại, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tỷ tỷ.
“Tỷ, tỷ vừa nói gì cơ?”
“Phu quân của muội đã được chọn rồi.” Thôi Chân Hạ nhắc lại lần nữa.
“Cái gì? Đã chọn rồi?” Thôi Lục Bảo trợn tròn mắt. “Là ai đã chọn? Muội không cần!” Nàng muốn kháng nghị.
“Là trưởng lão trong tộc chọn”. Mà trưởng lão đã quyết thì không được phép phản kháng.
Thôi Lục Bảo tức giận dậm chân, “Sao lại thế được? Các người tại sao lại không hỏi muội? Muội không đồng ý!” Bọn họ đừng hòng nàng ngoan ngoãn nghe lời.
“Tiểu Lục, đừng tùy hứng…”
“Không muốn! Muội không cần chính là không cần!” Hét xong, nàng tức giận xoay người bỏ đi.
Nam Ngụy Tử nhìn hai người rời đi, đối với truyền thống Bắc Ngụy nàng cũng đã nghe qua, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Phượng Thâm, “Tiểu Lục nàng…”
“Nàng đừng quản, đây là trách nhiệm của vu nữ.” Nhiễm Phượng Thâm nhẹ nhàng nói.
“Như này không công bằng với Tiểu Lục, ở bên người mà nàng không yêu…”
“Yêu? Tiểu Lục nàng không hiểu, hơn nữa, không hiểu mới tốt.”
Nam Ngụy Tử hơi nhíu mày, nhìn trượng phu bằng ánh mắt thâm thúy, nàng nghe được hàm ý sâu xa trong lời nói của hắn. “Ý của chàng là gì?”
Nhiễm Phượng Thâm nhìn thê tử với ánh mắt sâu thẳm. “Vũ nữ Bắc Ngụy không thể hiểu được tình yêu…”
Là không thể, cũng không được phép…
Bất kể Thôi Lục Bảo từ chối thế nào cũng không ai để ý. Phu quân được chọn cho nàng là con trai út của tướng quốc, hơn nữa, ngày thành hôn, còn sắp xếp thêm 20 nam thϊếp cho nàng lựa chọn.
Chọn cái gì mà chọn? Theo nàng, bất luận là phu quân hay là 20 nam thϊếp, đều giống nhau, toàn bộ đều là nam nhân vô dụng!
Nàng đều không cần.
Thôi Lục Bảo tức giận chạy tới trước mặt trưởng lão, giận giữ nói: “Trưởng lão, ta không lấy, phu quân nam thϊếp ta đều không lấy!”
Đối diện với sự tức giận của nàng, trưởng lão vẫn bình thản, “Tiểu Lục, đây là truyền thống, ngươi nhất định phải tuân thủ.”
“Tại sao ta…”
“Ngươi đã quên thân phận của mình rồi sao? Ngươi là vu nữ, ngươi có trách nhiệm truyền lại đời sau. Tiểu Lục, trước đây ngươi có thể cố chấp, chúng ta cho ngươi quyền lợi chọn phu quân, nhưng ngươi không chịu quyết. Đã như vậy trưởng lão chúng ta liền thay ngươi chọn.”
Thôi Lục Bảo bĩu môi, nàng đương nhiên biết trách nhiệm của mình, nhưng… “Trưởng lão, ta không thích bọn họ.”
Đôi mắt của trưởng lão hơi tối lại, bà khẽ thở dài và âu yếm xoa đầu Thôi Lục Bảo. “Tiểu Lục, ngươi không cần thích, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện ngươi nên làm, bảo vệ Bắc Ngụy, sinh ra vu nữ tiếp theo, đây chính là trách nhiệm của ngươi, giống mẹ ngươi, giống vu nữ của mọi thế hệ.”
Giống như nương… Thôi Lục Bảo nghĩ tới mẫu thân đã qua đời, khi đó nàng mới năm tuổi, ký ức đã không còn sâu sắc.
Nàng ở cạnh mẫu thân không nhiều chỉ nhớ mẫu thân đối với các huynh đệ tỷ muội rất lạnh nhạt, mà nàng lại càng không có ký ức về cha mình. Sau khi nàng được sinh ra, chọn làm vu nữ kế vị đời sai, cha nàng cùng các nam thϊếp của mẫu thân đều bị đưa đi. Sự tồn tại của bọn họ là để sinh ra vu nữ đời sau. Một khi người kế vị được sinh ra liền không cần tới sự tồn tại của bọn họ.
Vu nữ nào cũng đều như vậy, nàng cũng vậy. Trước đây Thôi Lục Bảo đối với truyền thống này không phản đối, còn cho rằng đây là điều bình thường. Nhưng mà… sau khi nàng nhìn thấy biểu ca và biểu tẩu gần gũi, nàng liền nghi ngờ.
Ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo của biểu ca khi nhìn biểu tẩu rất dịu dàng, giống như nhìn bảo bối quan trọng nhất. Biểu ca mặc dù luôn lãnh đạm, nhưng khi ở trong long biểu ca, trên môi nàng ấy luôn cười nhẹ, bầu không khí ấy kỳ lạ đến nỗi nàng không thể rời mắt.
Bắc Ngụy nữ nhân làm chủ, nam nhân yêu đuối nghe lời. Nghĩ tới tỷ tỷ và đám tỷ phu, trừ phi nàng cho phép, đám tỷ phu đó không được phép đến tiền sảnh, mà tỷ tỷ cũng chẳng nhiều lời với bọn họ, quan hệ giống như chủ tớ.
Mà nàng cùng trượng phu và nam thϊếp tương lai cũng sẽ như vậy. Ở Bắc Ngụy chính là như vậy, do đó, khi nhìn thấy biểu ca cùng biểu tẩu, Thôi Lục Bảo cảm thấy thật kỳ quái.
Sau đó… là tò mò.
Nàng từng hỏi biểu tẩu, tại sao lúc nàng cùng biểu ca ở cạnh nhau khiến cho người khác cảm thấy khác biệt. Nàng nhớ lúc đó biểu tẩu trả lời — “Đợi tiểu Lục gặp người mà mình thích sẽ hiểu.”
Thích? Giống nàng thích tỷ tỷ, thích biểu ca, thích biểu tẩu sao?
Đối với câu hỏi này, Nam Ngụy Tử chỉ cười. “Tiểu Lục, muội còn nhỏ.”
Nhỏ? Nàng mới không nhỏ, nàng đã 18 rồi, có thể lấy chồng.
Chỉ là… nhìn cách mà biểu ca biểu tẩu ở bên nhau, nàng liền không muốn lấy, nàng…
Nàng trốn rồi!
Đêm trước hôn lễ, nàng bí mật trốn khỏi Bắc Ngụy.
Nàng chính là không muốn lấy! Lấy về một đám nam nhân, sinh ra người kế vị, lại đưa bọn họ đi, giống như mẫu thân, các đời đều như vậy, giống như tỷ tỷ…