Chương 3

“Hoàng thượng, thứ lỗi cho thần to gan, chuyện liên quan đến người thừa kế còn không phải là quốc sự hay sao?” Lời của hữu tướng khiến Nam Phi Vũ hơi nheo mắt lại.

“Cho nên… ý của hữu tướng là các ngươi muốn quản đến cùng?” Hắn nhàn nhạt mở miệng, nụ cười trên môi không đổi, nhưng ngón tay đang gõ nhẹ trên đùi lại dừng lại.

“Thần không dám.” Thái độ của hữu tướng không đổi, vẫn duy trì sự bình tĩnh. “Chỉ hy vọng hoàng thượng có thể cân nhắc lại chuyện hậu cung này.”

Nam Phi Vũ nhìn hữu tướng đang đứng thẳng ở đó, đôi mắt lão luyện không chớp lần nào, chỉ bình tĩnh đối mặt với hắn.

Nam Phi Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng, đối diện với lão thần phò tá hắn này, hắn vẫn là tôn trọng. “Thượng thư, đứng dậy đi!” Hắn cũng biết thượng thư trung thành, chỉ là không thích hắn xen vào chuyện của mình.

“Tạ hoàng thượng.” Lưu thượng thư chân run đứng dậy.

“Chuyện hậu cung trẫm sẽ xem xét.” Hắn miễn cưỡng lùi một bước. “Trước khi trẫm suy nghĩ xong, các ngươi không được phép nhắc lại chuyện này.”

“Vâng.” Chúng thần đáp.

“Bãi triều đi!” Nam Phi Vũ phất tay, không đợi chúng thần đáp lễ liền lập tức rời khỏi đại điện.

Nam Phi Vũ trở lại Thanh Hoa cung, tự thay ra long bào trên người. Hắn trước giờ không để cung nữ hầu hạ, bên cạnh ngoài trừ cận vệ ở bên ngoài, hắn đều tự mình động thủ.

Trần Huyền đưa áo cho hắn. Phục vụ hoàng đế bao năm qua, hắn cũng biết một số thói quen của hoàng đế. Lập tức sắp xếp ngay ngắn long bào và mũ miện hoàng đế vừa cởi ra.

“Hoàng thượng, thần đi truyền bữa sáng.” Cận vệ bên cạnh hoàng thượng chỉ có hắn, do vậy những chuyện lặt vặt đều do hắn xử lý.

“Ừ!” Nam Phi Vũ nhẹ giọng đáp lại, hắn mặc trường bào màu trắng ngà thêu hoa văn hình rồng tinh xảo, cổ tay gấp lại, đầu đội kim ty quan, một thân khí chất xa hoa cao quý không chút nghi ngờ.

Hắn bước ra khỏi nội thất, Trần Huyền đã dọn sẵn thức ăn trên bàn.

“Hoàng thương, mời dùng thiện.” Khi Nam Phi Vũ ngồi xuống, Trần Huyền đưa

lên đôi đũa bằng ngà voi, sau đó cúi đầu cáo lui, đứng ở ngoài điện chờ phân phó.

Nam Phi Vũ yên lặng dùng thiện, tẩm điện rộng lớn như vậy, chỉ có tiếng đũa chạm vào bát đĩa rất nhỏ, mà hắn cũng đã sớm quen với sự yên lặng này.

Từ bảy năm trước, hắn bắt đầu đối mặt với sự yên tĩnh như vậy. Không có người cùng hắn ăn cơm, cũng không còn ai gắp thức ăn cho hắn, dịu dàng lấy khăn tay lau miệng cho hắn.

Những người có thể đối xử với hắn như vậy đều đã rời đi rồi.

Đôi mắt đen của hắn hơi trầm xuống, tay đang gắp thức ăn khựng lại, ngay sau đó liền khôi phục lại bình ổn, cầm bát lên ăn từng miếng một.

Thức ăn trên bàn đều là mỹ vị, tinh tế, mà hắn sớm đã không còn khẩu vị. Thân là đế vương, hắn chỉ có thể ở trong hoàng cung này, không thể đi đâu.

Dù cho có thường phục vi hành, dù cho đi săn vào mùa thu, dù cho đến biệt cung tránh nóng, cuối cùng vẫn phải quay lại hoàng cung hoa lệ này.

Hắn, mãi mãi không thể rời khỏi đây.

Đây là trách nhiệm của hắn, hắn biết, hắn cũng biết rằng cả đời sẽ phải đối mặt với sự im lặng này, mà hắn cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Ngay từ lúc hắn buông tay, hắn liền biết sẽ phải gánh chịu những gì. Khi còn nhỏ, hắn được bảo vệ, khi hắn có năng lực, đổi thành hắn bảo vệ bọn họ — Người thân quan trọng nhất của hắn.

Là hắn để bọn họ rời đi. Hắn đã trưởng thành, không còn cần sự bảo vệ của bọn họ. Hắn biết lần này chia tay, mãi mãi sẽ chẳng thể gặp lại.

Hắn sớm đã sẵn sàng tự mình bước đi trên con đường của quân vương cô độc, mà hắn cũng đã quen với điều đó. Chỉ là… hiện tại, trái tim hắn lại vô cớ cảm thấy trống rỗng.

Đặt bát đũa xuống, Nam Phi Vũ buồn cười trước sự trống rỗng không thể giải thích này. Ngồi trên quyền lực mà cả thiên hạ này ghen tị, tại sao hắn lại cảm thấy trống rỗng như vậy?

Chỉ là… nhìn quanh cung điện im lặng, tất cả những gì hắn nghe được chỉ là tiếng hô hấp của bản thân, còn lại, ngoài im lặng chỉ có sự im lặng.

Hắn có thể khiến mọi người ồn ào, làm cho một đám người vây quanh hắn hầu hạ, nhưng vẫn không thể xua đi được sự trống rỗng và cô đơn.

Đúng vậy, hắn cảm thấy cô đơn rồi. Hắn muốn có người bầu bạn, muốn có người nói chuyện, muốn có người quan tâm, muốn có một người… mà hắn có thể hết lòng tin tưởng.

Từ từ nhắm mắt lại, Nam Phi Vũ nghĩ lại những chuyện trước kia.

“Tuyển phi…” để một đám nữ nhân ở trong hậu cung, vì tranh sủng đoạt tâm tranh đấu, tự mình chuốc thêm phiền toái? Không, hắn không muốn! Hắn muốn duy nhất chỉ có một.

Hắn chỉ cần một người để tin tưởng là đủ rồi.

Vô tình nhìn lên chiếc đèn l*иg treo trên tường, Nam Phi Vũ không khỏi nhớ để tiểu cô nương hắn gặp năm đó. Hắn đứng dậy tháo đèn l*иg xuống.

Giấy đỏ bên ngoài đèn l*иg đã phai màu từ lâu, nhưng vẫn chưa hư hỏng. Hắn cất kỹ đèn l*иg không cho ai động vào, kể cả người thân nhất.

Hắn nhớ năm đó nhị tỷ còn cười hắn, đèn l*иg này có gì mà quý như vậy, không cho nàng động vào? Mà hắn chỉ cười mà không nói.

Tiểu cô nương đó là bí mật ở trong tim hắn.

Hắn đã lại từng từ địa đạo ra khỏi hoàng cung, chạy tới Nam Vương phủ, muốn xem xem có thể gặp lại nàng hay không, nhưng hắn chưa từng gặp lại.

Nàng tựa hồ như đã biến mất, nếu không có chiếc đèn l*иg, hắn còn tưởng rằng tiểu cô nương ấy chỉ là một giấc mộng. Hắn đối với dung mạo của nàng đã sớm trở nên mơ hồ, chỉ nhớ tới một thân màu đỏ của nàng, cũng như những lời nàng nói với hắn.

Hắn đem những lời nàng nói với hắn mà thực hiện.

Nhìn đèn l*иg, ánh mắt hắn không khỏi thâm trầm, nếu như…

“Nếu như…có thể gặp lại, ta nhất định chọn nàng làm hoàng hậu!” Là nàng, hắn nhất định có thể tin tưởng.

Chỉ là, nguyện vọng này có vẻ khó thực hiện.

Nam Phi Vũ khẽ mỉm cười, trong nụ cười ấm áp ấy mang theo một chút cô đơn. Hắn nhìn đèn l*иg trong tay thật lâu, sau đó treo lên, sự cô đơn trên nét mặt hắn cũng nhanh chóng biến mất. Hắn là quân vương, không cho phép bất kỳ sự yếu đuối nào.

Quay người lại, đôi mắt đen đã thật bình tĩnh.

Đối với việc tuyển phi… hắn, vẫn là nên suy nghĩ kỹ càng.

_____________________

Thế nào là giai nhân khuynh thành? Chính là mỹ nhân trước mắt đây. Thôi Lục Bảo mê mẩn ôm má, ngước đôi mắt to tròn nhìn mỹ nhân trước mặt không chớp mắt.

A! Mỹ nhân đến ăn cũng đẹp như vậy.

Nuốt nước miếng, Thôi Lục Bảo nhìn mỹ nhân mở cái miệng nhỏ nhắn, nhịn không được liếʍ môi, ánh mắt càng thêm mê muội.

“Tiểu Lục.” Nam Ngụy Tử bị người khác nhìn chằm chằm cuối cùng nhịn không nổi nữa, bất đắc dĩ đặt bát đũa xuống, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt. “Muội đừng cứ nhìn ta nữa.”

Cảm giác bị người khác nhìn như miếng thịt béo làm nàng thật sự nuốt không nổi.

“Nhưng biểu tẩu, tỷ rất đẹp!” Vừa ăn vừa nhìn mỹ nữ, cảm giác đồ ăn ngon lên không ít. Thôi Lục Bảo hít một hơi thật sâu, sau đó hài lòng thở ra, “Thật thơm.”

Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả mùi thơm nhè nhẹ trên người cũng thật mê người.

Nam Ngụy Tử nhìn tiểu nữ oa đang dính lấy mình, khuôn mặt xinh đẹp khẽ mỉm cười, vươn tay xoa đầu Thôi Lục Bảo, đôi mắt màu mắt tím hiếm thấy có chút thất thần.

Nàng nghĩ tới rất lâu về trước, có một thiếu niên cũng rất thích vùi vào lòng nàng làm nũng như này. Mà bây giờ… hắn có khỏe không?

“Biểu tẩu, người làm sao vậy?” Thôi Lục Bảo ngẩng đầu, nhìn nét mặt buồn bã của Nam Ngụy Tử, nàng nghiêng nghiêng đầu vui vẻ hỏi.

Nam Ngụy Tử thu liễm suy nghĩ, nhìn Thôi Lục Bảo khẽ mỉm cười. “Ta không sao.” Nàng vỗ vỗ tay Thôi Lục Bảo trấn an.

“Dạ!” Thôi Lục Bảo cũng không hỏi nhiều, đưa tay cầm đũa gắp thức ăn cho Nam Ngụy Tử. “Biểu tẩu, tỷ mau ăn đi, nhìn tỷ ăn ta mới có khẩu vị, để ta đút cho tỷ.”

Nàng nhiệt tình gắp một miếng trứng phù dung, tự tay đưa tận miệng Nam Ngụy Tử.

Nam Ngụy Tử do dự một chút, thấy Thôi Lục Bảo mở to hai mắt mong chờ nhìn nàng, nàng nhịn không được cười khẽ, há miệng ăn.

“Ngon không?” Thôi Lục Bảo lập tức hỏi.

“Ngon!” Nam Ngụy Tử gật đầu.

“Có phải là do ta đút cho tỷ nên tỷ mới thấy ngon hơn phải không?” Thôi Lục Bảo vươn tay nhẹ nắm lấy cằm Nam Ngụy Tử, không đàng hoàng trêu chọc nàng.

Nam Ngụy Tử hơi sửng sốt, thấy Thôi Lục Bảo nháy mắt với nàng, nàng không khỏi cười thầm “Tiểu Lục, muội thật chu đáo.” Nhẹ sờ đầu nàng, Nam Ngụy Tử biết tiểu cô nương là muốn chọc nàng vui vẻ.

“Đương nhiên.” Thôi Lục Bảo khẽ nhăn cái mũi xinh xắn cười đùa ôm lấy Nam Ngụy Tử. Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực nàng. “Chu đáo quan tâm mỹ nhân là nên làm.”

Ôi… Thơm quá, mềm quá, hạnh phúc quá…

Trong khi đang hài lòng mà cảm thán, cổ áo Thôi Lục Bảo bị một lực mạnh mẽ túm lấy và ném ra sau một cách thô bạo.

“A—” Thôi Lục Bảo hét lên, xấu hổ ngã ngồi xuống đất. Nàng nhăn mặt, xoa cái mông nhỏ của mình. “Ôi chao, cái mông của ta…”

“Tiểu Lục!” Nam Ngụy Tử lo lắng muốn bước tới xem nàng, lại bị đôi cánh tay cường tráng đem ôm vào trong lòng, không cho nàng tiến lên.

“Không cần để ý đến nàng, đau một chút không chết được.” Nhiễm Phượng Thâm hừ lạnh, vừa vào đến cửa đã trông thấy thê tử bị ăn đậu phụ, dù cho đối phương có là nữ, hắn cũng không vui.

“Nhưng mà…” Nam Ngụy Tử không yên tâm, muốn vùng khỏi vòng tay của Nhiễm Phượng Thâm, lại càng bị hắn ôm chặt. Nàng không khỏi nhíu mày. “Nhiễm Phượng Thâm!”

Nhiễm Phượng Thâm mặc kệ, chỉ quăng ánh mắt lạnh lùng về phía người ngồi dưới đất kêu đau. “Tiểu Lục, muội xác định muốn ngồi dưới đất?” Vậy thì hắn không ngại khiến nàng đau hơn.

Thôi Lục Bảo lập tức ngừng khóc, thức thời đứng dậy, đưa tay vỗ nhẹ vào gấu váy, khẽ lẩm bẩm. “Đồ keo kiệt, huynh ngày ngày ôm, ta mượn ôm một chút thì sao…” Những lời còn lại lập tức biến mất dưới ánh nhìn lạnh lùng của Nhiễm Phượng Thâm, nàng thức thời nở nụ cười ngọt ngào.

“Biểu ca.” Nàng gọi rất ngọt ngào, ánh mắt rơi vào tỷ tỷ đang đứng ở cửa, lập tức ôm lấy tay nàng, nhân cơ hội đứng sau lưng. “Tỷ, tỷ cũng đến rồi à?”