“Lưu Quang, ngươi thật sự tuyệt tình với ta thế sao?”
Trong đôi mắt nàng ta lộ ra tình yêu ai oán, lời nói lại giống như làm nũng, không có nam tử nào không thể không rung động.
Lưu Quang nhíu mày, không hiểu được nhìn nàng ta.
“Cô nương tự trọng, ta không quen biết ngươi, cũng không phải Lưu Quang trong miệng ngươi, ngươi nhận sai người.”
Nữ tử này thần thông quảng đại, không phải người phàm, nếu không phải Lưu Quang sợ hãi nàng ta làm tổn thương Ngu Niểu, thì đã không lá mặt lá trái với nàng ta.
“Là ngươi, làm sao ta có thể không nhận ra nam nhân ta yêu nhất?” Linh Lung đến gần Lưu Quang.
Ma nữ nhiệt tình, không đoan trang rụt rè giống tiên nữ, tuy nói Linh Lung ở Tiên giới có lúc bị người khinh bỉ, nhưng cũng là sự độc đáo làm người không quên nổi. Lời âu yếm cực nóng luôn ở bên miệng nàng ta, giống như tràn đầy chân tình, hiến tế hết cho một nam tử, thời gian lâu rồi Tiên quân cũng sẽ rung động.
“Ngươi chỉ là mất trí nhớ, ngươi không phải là Lâm Thần, ngươi là Lưu Quang, lúc trước rõ ràng ngươi đã rung động với ta, tại sao lại muốn trốn tránh ?” Linh Lung là nữ tử thông minh, nàng ta không thuận theo không buông tha gãi đúng chỗ ngứa, tuyệt đối sẽ không làm người phiền chán.
Tất cả mọi chuyện từ khi Tiên quân hạ phàm lịch kiếp, nàng ta cũng đã biết hết. Linh Lung sẽ không vô căn cứ đối xử khác lạ với Lưu Quang, sau này nếu hắn quay cũng sẽ không có lợi với nàng ta. Nàng ta nói thật với hắn, nhưng lại che giấu rất nhiều sự thật, nàng ta đang dẫn dụ hắn.
Trong lòng Lưu Quang có dự cảm chẳng lành, lời của nữ tử này rất chính xác, chỉ sợ là nàng ta nói thật. Lưu Quang không muốn tìm tòi nghiên cứu lai lịch của mình, phản ứng đầu tiên của hắn dĩ nhiên lại là không thể để Ngu Niểu biết. Không biết tại sao, Lưu Quang theo bản năng không muốn Ngu Niểu biết trước kia mình từng liên quan đến nữ nhân khác.
“Ta không có ấn tượng với bất kỳ những gì cô nương nói, bây giờ ta rất tốt, xin ngươi đừng đến làm phiền ta.” Rất nhanh Lưu Quang đã quyết định, lãnh đạm nói.
Mặc kệ trước đây ra sao, bây giờ Lưu Quang chỉ muốn sống cùng Ngu Niểu.
Đối với bất kỳ người nào đến phá hoại cuộc sống của hắn, hắn đều coi như khách không mời mà đến. Lời này của Lưu Quang làm trong lòng Linh Lung có sát khí với Ngu Niểu, một người phàm nho nhỏ, vậy mà có thể làm trái tim hắn không muốn rời xa? Cho dù bây giờ Minh m Tiên Tôn là người phàm, du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt của Linh Lung cũng hoàn toàn không cho phép.
Nhưng nàng ta không bộc lộ trước mặt Lưu Quang, nhưng trên mặt càng thêm đau lòng, giống như bị lời nói của hắn làm tổn thương sâu sắc.
“Được được được, nếu là ý nguyện của ngươi, dĩ nhiên ta sẽ tác thành.” Hai mắt Linh Lung rưng rưng, thật sự rất đẹp.
Nhưng trước khi nàng ta rời đi, nhìn Lưu Quang thật sâu, triền miên lại đan xen yêu hận. Nếu như bản thân Lưu Quang không phải thật sự là người phàm, sợ rằng đã sớm bị mê hoặc bởi một cái liếc mắt của nàng ta. Lưu Quang thở phào nhẹ nhõm, người đi là tốt rồi.
Lúc hắn quay lại bên cạnh Ngu Niểu, cố gắng không thể hiện chút khác thường nào, nhưng cũng chột dạ thấp thỏm, sợ chuyện này bị nàng biết, sau đó mình không thể ở lại nữa.
Công chúa Ma giới dĩ nhiên không dễ đuổi đi như vậy, chẳng qua nàng ta đang lấy lui vì tiến.
Chuyện nữ chính đang lên kế hoạch trong tiểu thuyết gốc, nàng ta cũng đã thực hiện, nàng ta lệnh cho yêu ma ở Ma giới công kích Lưu Quang và Ngu Niểu khi họ ra ngoài, rồi bản thân sẽ xuất hiện cứu bọn họ một mạng khi họ không kiên trì được nữa.
Đồng thời vì cứu Lưu Quang nên bản thân bị trọng thương, cùng rơi vào hố với hắn, cứ như vậy mà tách khỏi Ngu Niểu. Bởi vì ơn cứu mạng, Lưu Quang không thể không dốc lòng chăm sóc Linh Lung. Linh Lung sẽ luôn trêu chọc hắn, làm một vài hành động thân mật với hắn.
Dựa vào mình là người bị thương, còn bị thương vì hắn, thực sự sẽ thân thiết không ít với Lưu Quang. Bởi vì Minh Âm Tiên Tôn và Linh Lung dây dưa mấy trăm năm, thân là người phàm, ít nhất Lưu Quang không chán ghét Linh Lung, vì vậy nàng ta mới có thể tới gần hắn.
Thân thiết với một nữ tử không chán ghét lâu như vậy, trong lòng Lưu Quang lay động cũng rất bình thường. Nhưng thân là phu quân của Ngu Niểu, trong lòng Lưu Quang chỉ có nàng, chưa bao giờ nghĩ muốn làm chuyện có lỗi với nàng. Vì vậy Linh Lung mới mạnh mẽ khôi phục thân phận Tiên Tôn của hắn, nàng ta cũng chán chơi trò tình cảm với một người phàm.
Hơn nửa chỉ cần Lưu Quang rung động một chút với nàng ta, nàng ta sẽ thành công, có thể lợi dụng sơ hở để hắn kết thúc lịch kiếp trước. Một đời của người phàm mà nói dĩ nhiên vô cùng nhỏ bé với Tiên Tôn, trọng lượng của Ngu Niểu quá mức nhẹ.
Minh Âm tôn giả cường đại như vậy, ký ức của người phàm sẽ không ảnh hưởng gì đến hắn, cho nên sau khi hắn quy vị hầu như không còn tình cảm gì với Ngu Niểu. Chung quy chỉ nhớ là phu thê ở nhân gian, vì vậy hắn che chở cho nàng, nhiều hơn đã không có, hắn đã không phải phu quân của nữ xứng.
Ngu Niểu biết rõ kế tiếp nữ chính sẽ chuẩn bị làm gì, nhưng nàng cũng không định ngăn cản nàng ta, chỉ muốn làm nữ chính hiểu một chút cái gì là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.