Chương 13: Chỉ có một đêm
"Chỉ có một đêm, nhớ kỹ đừng có ý đồ mang nàng đi!" Hạ Hoài Chi phất tay áo bỏ đi, hắn không dám tưởng tượng đến cảnh tượng hai người ở cùng một chỗ. Nhưng đôi khi hắn thực sự sợ hãi, nếu người này không thích nữ nhân này, liệu có phải hắn sẽ không
bao giờ xuất hiện ở vùng núi hoang này hay không?
Ly Nhi ngơ ngác đứng đó, Nam Cung Ngạo chậm rãi tiến đến gần nàng, hắn vỗ về nàng ôm chặt nàng trong lòng, còn nàng vẫn cứ ngơ ngác mặc cho hắn ôm, dịu dàng đến đáng sợ.
"Ly Nhi?" Hắn nâng mặt nàng lên, nhẹ nhành gọi tên nàng. Ánh mắt nàng rốt cục cũng nhìn về phía hắn, trong đôi mắt hiện lên sợ hãi, Nam Cung Ngạo dịu dàng hôn lên thái dương nhẹ nhàng trấn an nàng, một đóa mạn châu sa hoa nho nhỏ kia ở trên làn da tái nhợt nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Ly Nhi cúi đầu mặc cho hắn hôn môi, tư thế phục tùng như vậy làm cho cổ họng Nam Cung Ngạo đều cháy sạch có chút khàn khàn, hắn lại phát hiện nàng ăn mặc vô cùng phong phanh. Hắn ôm ngang nàng, đi vào Thính Đào Tiểu Cư, bên trong vẫn được giữ lại nguyên trạng, nhưng người trong lòng lại run rẩy lợi hại.
Nam Cung đặt nàng lên giường, kéo cái chăn đắp cho nàng, nàng cúi thấp đầu, theo bản năng thụt lui vào bên trong, hai tay ôm lấy ngực, cuốn thành một ổ. Nam Cung đứng trước giường nhìn nàng, hắn do dự không dám cam đoan khi mình nằm xuống sẽ không chạm vào nàng.
"Ly Nhi, Ly Nhi........." Nhẹ giọng gọi nàng như vậy, người trong chăn thật chậm thò đầu ra, mù mịt nhìn hắn, hắn tự tay chạm vào mặt nàng, cố gắng nở nụ cười: "Đừng sợ, Ly Nhi, là ta, Nam Cung Ngạo."
Hắn vỗ về môi của nàng, không ngờ ánh mắt nàng chậm rãi trấn tĩnh một chút, đột nhiên xoay người ngồi xuống, quỳ gối lên giường, ngửa đầu nhìn hắn: "Nam Cung Ngạo."
Nàng gọi từng chữ từng chữ một, vô cùng chậm, cũng vô cùng rõ ràng. Con ngươi của nàng nhìn thẳng hắn, càng ngày càng sáng ngời, vẻ mặt mừng rỡ, đôi tay yếu ớt nhỏ bé ôm cổ hắn, làn môi hơi khô nhẹ nhàng chạm chạm lên môi hắn.
Nam Cung Ngạo ôm nàng nằm xuống, phát hiện tóc của nàng đã không còn mềm mượt như tơ. Hắn đỡ lấy đầu nàng không cho môi nàng rời đi, để cho nụ hôn nhẹ nhàng kia biến thành hôn sâu. Người trong lòng hừ nhẹ một tiếng, Nam Cung Ngạo đã không nghe ra đó là giọng nói của mình nữa : "Đau liền nói cho ta biết."
Nhanh chóng cởi bỏ quần áo của nhau, nàng chống lên bờ vai của hắn không chịu ngồi xuống, Nam Cung Ngạo tiếp tục ôm hông nàng cố nén để giọng nói mình nghe thật nhẹ nhàng: "Ly Nhi, nghe lời........nghe lời."
Cảm giác người kia không hề kháng cự, Nam Cung Ngạo từng chút từng chút một tiến vào cơ thể nàng, tích tụ đã lâu, nhưng lại cố ý thương tiếc, khiến hắn không thể không điên cuồng.
Làm một trận như vậy, hắn vẫn không thể thõa mãn, vì thế lại nghiêng người đè ép Ly Nhi, nàng thật biết điều, chỉ có nhợt nhạt than nhẹ, Nam Cung Ngạo dùng sức hôn lên môi nàng, đầu lưỡi chui vào khoang miệng mở khớp hàm, tham lam tận hưởng cái miệng nhỏ mềm mại, lại dùng sức mυ"ŧ vào cái lưỡi mềm mại, cảm giác người dưới thân vặn vẹo một chút, bàn tay chế trụ eo nhỏ tăng thêm sức, trong cơ thể như có vật gì đó muốn nổ tung, giọng Nam Cung Ngạo có chút mơ hồ: "Nhẫn nại một chút......Nhanh, sẽ nhanh thôi."
Người dưới thân chậm rãi an tĩnh trở lại, chỉ là tiếng rêи ɾỉ kia giống như vui sướиɠ, lại giống như thống khổ cực hạn. Nam Cung Ngạo liều mạng nói với chính mình không được, như vậy sẽ làm nàng bị thương, nhưng hắn dừng lại không được, vì thế động tác của hắn liều mạng làm nhanh hơn, hy vọng có thể nhanh một chút.
Qua như vậy thật lâu sau, cảm giác người dưới thân khí tức mỏng manh, Nam Cung Ngạo dùng sức cắn mạnh vào cổ tay mình, máu nhanh chóng tuôn ra, làm cho hắn tỉnh táo một chút, hắn từ trên người nàng bước xuống, du͙© vọиɠ lại hạ xuống.
Nhìn người trên giường mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt Nam Cung Ngạo gần như muốn chảy máu. Hắn mặc quần áo lung tung, mới đi ra tiểu viện liền thấy Hạ Hoài Chi. Nam Cung Ngạo nắm lấy con dao mỏng trong tay, cảm giác giọng nói chính mình cũng giống như nó lạnh như băng: "Ngươi hạ dược vào rượu!"
"A, không ngờ dùng tới Vô Cực Tán ngươi vẫn luyến tiếc không muốn gϊếŧ nàng!" Giọng nói Hạ Hoài Chi không thể nghe ra có cảm xúc gì, tay nắm dao bên trong tay áo của Nam Cung Ngạo khẩn trương căng thẳng, cuối cùng buông ra, sau đó nắm thành quyền, một quyền thật mạnh đánh tới, nhưng Hạ Hoài Chi vững vàng tiếp được: "Người là một tay ta dạy dỗ, khi gϊếŧ Hoài Băng chúng ta đã có giao thủ qua?"
Nam Cung Ngạo hơi nhếch môi, ngày đó lại tái hiện trước mắt, nếu không có người trước mặt này, chỉ sợ chính mình đã sớm trở thành một nắm xương trắng trong bãi tha ma.
"Hạ Hoài Chi, không nên ép ta." Nam Cung Ngạo để lại những lời này rồi xoay người cực nhanh trở về Thính Đào Tiểu Cư, Hạ Hoài Chi đứng yên tại chỗ. Hắn để ý nàng ta như vậy, ngày mai.......... có phải hẳn là sẽ không rời đi không?
Nam Cung Ngạo dùng nước lạnh để hạ hỏa, nặng nề trở lại phòng ngủ. Ly Nhi ngủ vô cùng sâu, ngay cả khi bị hắn ôm vào trong ngực vẫn không tỉnh, Nam Cung Ngại hôn lên mặt nàng, nàng mơ màng tránh đi, nói một tiếng: "Không."
Nam Cung Ngạo hơi xốc chăn lên, trên thân thể nàng chằn chịt vết thương, nhìn thấy ghê người.
Sáng sớm hôm sau, khi nàng tỉnh lại, đối diện với ánh mắt của Nam Cung Ngạo, nàng nhìn một lúc thật lâu, mới làm nũng tiến vào ngực hắn, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra một nụ cười ngọt ngào, một đôi mắt trong suốt như khe nước trên núi vô cùng thanh khiết nhìn chằm chằm hắn, khẽ gọi: "Nam Cung Ngạo."
Nam Cung Ngạo mặc cho nàng dựa vào, vân vê mái tóc dài đen tuyền của nàng, thật lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, giống như cầu xin lại giống như hỏi hắn: "Ngươi đến..........là để dẫn ta đi có phải không?"
Trong lòng Nam Cung Ngạo đau xót, khắc chế hôn lên chóp mũi nàng: "Hiện tại vẫn chưa được. Ly Nhi nàng cố đợi ta một thời gian ngắn nữa, ta nhất định sẽ mang nàng rời khỏi nơi này, được không?"
Hắn không đành lòng nhìn vào ánh mắt buồn bã của nàng, nhưng nàng chỉ cúi đầu chôn vào ngực hắn nói: "Được."
Hạ Hoài Chi cũng tới rất sớm, Nam Cung Ngạo nhìn sắc mặt Ly Nhi, khó nén lo lắng: "Ta......"
Hạ Hoài Chi chờ thật lâu vẫn không nghe hắn nói tiếp, vì thế hỏi: "Ngươi cái gì?" Nam Cung Ngạo chậm chạp buông tay Ly Nhi ra, không nhìn vào mắt nàng, bắt buộc chính mình phải vô tình lạnh như băng nói: "Ta đi đây."
Hạ Hoài Chi hừ lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, rốt cục hắn cũng không hỏi xin ở lại thêm một ngày. Nam Cung Ngạo a Nam Cung Ngạo.
Hạ Hoài Chi nắm lấy Ly Nhi tiễn hắn ra khỏi Vọng Nguyệt U Lâu, hắn vốn định cứ như vậy rời đi, nhưng lại không nhịn được quay đầu nhìn lại, thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt bị Hạ Hoài Chi cường ngạnh giam giữ bên người đang cúi đầu không nhìn hắn.