Chương 7

… Cởi dây trói trên người Tiểu Lâm, tay chân cậu hằn rõ vết bị trói, bầm tím, cộng thêm vài vết xước do vùng vẫy quá mạnh. Kì thực Ngoạ Hổ đã muốn tha cho cậu nhưng chính vì cái biểu tình thả lỏng kia của tiểu bại hoại đã đả kích hắn.

Vồ lên đôi môi đỏ mọng, hắn cắn mút nhiệt tình, đầu lưỡi tham lam liếʍ loạn khắp khoang miệng cậu. Hút mạnh lấy chiếc lưỡi non mềm kia sang bên mình mút mạnh. Như thể muốn đem lưỡi của Tiểu Lâm mút cho rụng ra.

Trước nụ hôn cuồng bạo như vậy, Tiểu Lâm cơ hồ là không thể chịu nổi. Thân thể mềm nhũn như sắp ngất đi, phần thân dưới đã mất gần hết cảm giác nhưng vẫn cảm nhận được dương vật nóng bỏng kia đang không ngừng cọ sát vào phần đùi non của mình.

Dứt ra khỏi môi lưỡi của Tiểu Lâm, hắn trườn xuống gục đầu vào chiếc cổ dài trắng nõn:

- Ahh…

Tiểu Lâm nhăn mặt khẽ rên lên, là tên kia ở trên cổ cậu cắn một ngụm. Máu từ vết cắn tràn ra thì hắn lại dùng đầu lưỡi liếm láp. Mất hết khí lực khiến Tiểu Lâm cố hết sức cũng chỉ khẽ cựa được mình…

Cắn mút, liếm láp khắp cơ thể cậu cứ như thể hắn đang thưởng thức một món ăn ngon vậy.

Bất ngờ, tiếng gầm từ đâu xuất hiện

… Là hắn, từ một thiếu niên anh tuấn hoá thành mãnh hổ, trong mắt loé ra những tia sáng đỏ rực.

Dương vật khổng lồ đã hoàn toàn chui ra khỏi túi bọc lông. Không tiếp tục chần chừ hắn trực tiếp đâm vào khiến Tiểu Lâm choáng váng, tiếng thét biến thành một tiếng ” hự…” yếu ớt.

Tiểu Lâm hiện giờ ngay cả sức nắm ga giường cũng không còn, chân tay xụi lơ. Cả cơ thể run lên theo nhịp rút ra, thúc vào.

“Phập… phập…” không gian lúc này ngập mùi hoan ái cùng toàn tiếng va chạm của dương vật với trực tràng…

Nhịp độ càng lúc càng hăng, cú thúc mỗi lúc thêm mạnh. Tiểu Lâm hiện tại nước mắt chảy đầm đìa, khóc thút thít không ra tiếng, khi dương vật đâm vào lại “hự” một tiếng.

Ngoạ Hổ đột nhiên lại ghé sát miệng vào tai cậu nhưng bên dưới vẫn không ngừng thúc mạnh:

- Tiểu bại hoại khóc rồi sao?… Hôn ta đi rồi ta tha cho!

Tức thì chiếc lưỡi hổ được thè ra, Tiểu Lâm cố gồng mình hứng chịu từng cú thúc, ngẩng đầu lên tiến sát chiếc lưỡi thô ráp rồi ngậm vào.

Ngọt, đúng là rất ngọt. Lưỡi hổ này tuy thô ráp nhưng hương vị vô cùng tuyệt vời khiến cậu ra sức mút vào. Càng mút lại càng thấy ngọt, đau đớn bên dưới cũng theo đó mà giảm dần đi. Cứ như thể lưỡi này của hắn có tẩm thuốc giảm đau vậy.

Hài lòng với sự chăm sóc chu toàn cả trên lẫn dưới của Tiểu Lâm. Trước khi xuất hắn dùng hết sức thúc mạnh vào cúc huyệt đang co rút khiến tinh trùng theo đó mà bắn ra hết.

Dương vật lúc này vẫn trướng lớn, bít chặt lấy lỗ nhỏ không cho phép một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nào chảy ra.

Tiểu Lâm lúc này vẫn say sưa mút vào thứ thuốc giảm đau ngọt ngào… Bất ngờ khi thứ mình đang liếʍ mυ"ŧ lại biến nhỏ, mềm mại hơn lại ngọt hơn nữa.

Khi mở mắt ra thì không phải là mãnh hổ nữa, Đại Vương đã trở về với hình dáng con người. Khuôn mặt hoàn hảo khiến Tiểu Lâm ngây người nhìn mà há hốc mồm, lưỡi của Ngoạ Hổ cũng theo đó được giải phóng. Hắn khẽ nhếch mép:

- Bại hoại… Ngươi là đồ đại háo sắc… Ha ha ha…

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa hắn bật cười khiến cả chiếc giường cùng hai người nằm trên đó nhiệt tình rung lắc theo. Cũng vì thế mà Tiểu lâm cố nghển cổ nhìn xuống dưới.

Cậu đang dạng rộng hai chân, cúc huyệt còn đang ngậm dương vật của hắn. Hắn cư nhiên nửa thân dưới vẫn là hổ, đuôi còn không ngừng phe phẩy.

Không biết là do mút vào dịch ngọt từ lưỡi Ngoạ Hổ Đại Vương hay là do hắn đã thôi trừu sáp mà Tiểu Lâm đã lấy lại được chút khí lực. Mắt ươn ướt nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời, miệng mếu máo:

- Tiểu Lâm xin lỗi! Là Tiểu Lâm sai rồi, Đại Vương là người ở trên vạn người. Tiểu Lâm đầu óc không thể kiểm soát nên mới dám mơ đại nghịch bất đạo như vậy… Đại Vương, xin người… Rút ra khỏi Tiểu Lâm… Tiểu lâm biết sai rồi ;-;

Hắn khẽ hừ mũi, giọng điệu của tiểu bại hoại này khi cầu xin đúng là thật êm tai. Nói lời ngoan ngoãn như vậy khiến hắn có chút day dứt, là mình đã ra tay mạnh quá rồi.

Tức thì phần thân dưới hóa lại thành của người, dương vật đang sưng to cũng xẹp xuống, rút ra khỏi người Tiểu Lâm.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa hoà quyện cùng máu tạo thành màu hồng tuyệt đẹp từ trong lỗ nhỏ Tiểu Lâm tràn ra. Hình như Ngoạ Hổ đã bắn vào đó rất nhiều nên dòng dịch màu hồng không ngừng chảy xuống ga giường. Bụng Tiểu Lâm cũng theo đó mà xẹp lại.

Khẽ bước xuống giường, Ngoạ Hổ vác Tiểu Lâm lên vai trong nháy mắt đã rời khỏi căn phòng họ vừa hoan ái…