Chương 2

Theo chân một người một thú đến một cánh cửa, thật kì lạ là họ đi xuyên qua đó. Tiểu Lâm nhanh chóng đuổi theo để bắt kịp. Nhưng khi vừa chạm tay vào cánh cửa, không gian thời gian như ngưng đọng lại và từng mảnh kí ức hiện về… Tất cả những chuyện cậu từng trải qua, hình như nó đã quay trở lại cùng với - sự sợ hãi, dằn vặt và bất lực.

Cậu thực sự không hiểu mình tồn tại trên thế giới này là có mục đích gì? Cậu chưa một lần chạm tới được điều đó. Học hành hay là tiểu thuyết gia? Hoang đường làm sao! Những thứ đó cậu thực sự đã làm tốt? Cậu thậm chí còn không thể cố gắng… Có thứ gì đó ngăn cản cậu lại… đúng! Đó là chính cậu, à không mà đó là một con người khác trong cậu - sự lười biếng, tàn bạo…

Đôi chân cậu run run, dường như đang khuỵu xuống. Rốt cuộc thì lí do cậu tồn tại trên Trái Đất là gì? Cậu không hề biết và cũng chẳng bao giờ đủ can đảm để có thể rời khỏi Trái Đất này. Cậu sợ sự tồn tại vô nghĩa của chính mình, lại càng sợ phải đối mặt với cái chết! Rơi rồi! Nước mắt cậu lã chã rơi xuống như những hạt ngọc trai bị đứt dây, thấm ướt một mảng dưới chân.

Bỗng nhiên mọi thứ quay trở lại, trước mặt cậu vẫn là con sư tử đen đang mở to mắt chăm chú nhìn mình. Nó tiến đến, liếm lên mũi cậu. Thật là dịu dàng quá! Cậu bất tri bất giác lao đến ôm lấy cổ nó. Bộ lông mềm mượt làm cậu như chết chìm trong đó. Thực sự vô cùng ấm áp.

Không gian nơi đây lại đột ngột thay đổi, tất cả đã biến thành màu xanh tươi mát. Gió mang theo hương thơm của cỏ thổi tóc của Tiểu Lâm bay phất phơ. Con thú bỗng lùi một bước, tránh xa khỏi cậu rồi chạy đi mất hút. Nơi này đẹp thật, sự thanh mát đã thổi bay tất cả những suy tư trong lòng cậu. Giờ đây, cậu chỉ thanh thản thả mình trong không gian này.

Cảm giác này thật là tốt! Đây chẳng phải là điều cậu luôn ước ao hay sao? Thả mình bồng bềnh vào trong không gian yên ắng, mát lành… Thế nhưng cơ thể cậu lại càng lúc càng lạnh. Là cái lạnh từ trong xương mà ra… Phải chăng đó chính là sự cô đơn - thứ mà cậu luôn áp đặt rằng nó là một phần của mình? Điều cậu muốn đã thành sự thật, đơn độc giữa mộng cảnh. Nhưng tại sao khi đạt được mong ước lại thấy lạnh lẽo đến thế này?

Rốt cục, thứ mà cậu muốn là gì?

- Ha ha ha ha… Tiếng cười vang lên cắt ngang đi dòng suy nghĩ trong cậu.

- Tiểu Lâm đúng không? Chào mừng đã đến với khu rừng dã thú.

Cậu chỉ biết ngẩn ra, khu rừng dã thú? Là gì vậy? Ngước lên nhìn bóng đen trước mặt, đó chẳng phải chính là người mà cậu đã theo chân lúc nãy sao?

- Ta biết ta đẹp nhưng nhà ngươi không cần nhìn một cách si mê đến vậy đâu! Ta tuyên bố từ nay ngươi sẽ làm người sai vặt ở đây, tư chất của ngươi rất phù hợp để làm việc này đấy.

Nói xong rồi y đột ngột biến mất, sư tử đen từ đâu xuất hiện khẽ gầm gừ rồi đi về phía trước. Tiểu Lâm lại lẽo đẽo đi theo nó, kì lạ là từ đâu có một hành lang bỗng nhiên xuất hiện, rồi cánh cửa cuối hành lang lại tự động mở ra.

Một căn phòng to lớn hiện ra, trong đời cậu chưa từng nhìn thấy căn phòng nào sang trọng đến như vậy. Sư tử đen lười nhác nằm trên sàn, từ đâu lại nghe thấy tiếng nói cười quen thuộc:

- Thôi ngó nghiêng đi nào cậu bé! Hãy bắt đầu công việc của cậu bằng cách dọn dẹp chỗ đó.

Bức tường đột nhiên mở ra, thế lực vô hình nào đó đã đẩy cậu vào bên trong. Chỗ này… Sặc mùi tanh tưởi, máu và chất màu trắng sữa dính khắp nơi. Thật là kinh khủng, ruột gan cậu như đảo lộn, chỗ này như thể vừa mới sảy ra tàn sát vậy. Nhưng cũng nồng nặc mùi hoan ái, nói chung là một cảnh tượng hãi hùng.

Trên tay cậu lúc nào đã cầm một tấm giẻ lau, tất nhiên là cậu phải bắt đầu công việc của mình. Nếu không dọn sạch căn phòng này, cậu có một linh cảm rằng mình sẽ chết mất! Hì hục dọn dẹp, mấy thứ này đúng là bám rất dai. Cậu phải sử dụng toàn bộ sức lực thì nó mới bớt đi một chút.

Mồ hôi nhỏ giọt tong tong, chết tiệt! Cái tên gây ra cái đống này đúng là sánh ngang với súc sinh, làm cậu phải mệt đến vậy. Cặm cụi làm cả buổi mà vẫn còn chưa xong.

Khoan đã… Hình như ngoài mệt ra cậu không thấy đói. Sao cậu lại có thể không thấy đói khi làm việc lâu như thế được?

Vừa mới tự mình thắc mắc, cảm giác buồn ngủ rất nhanh đã kéo đến. Cậu cố gắng căng hai mắt, tay nắm chặt giẻ lau trước khi cậu ngã sấp xuống và thiếp đi. Hoàn toàn chìm trong sự bồng bềnh, êm ái của chiếc giường mà cậu vừa ngã xuống.

………………….

Chương sau có tí nước thịt để húp rồi nha mn 😊