Chương 1

Tiểu Lâm vốn là tác giả chuyên viết tiểu thuyết đam mỹ, cậu viết không phải để kiếm tiền mà chỉ là để thoả mãn sở thích cá nhân.

Nhật Bản là đất nước trong mơ của cậu, cậu luôn khao khát một ngày nào đó mình sẽ được thăm thú nơi đó. Đúng lúc đến kì nghỉ hè, lại có được số tiền nhuận bút kha khá, cậu liền hứng khởi mua vé máy bay sang Nhật Bản để thoả mãn ước nguyện của mình.

Bước lên máy bay, mặt cậu tươi như hoa, Nhật Bản xinh đẹp! Tiểu Lâm đến đây!

Vui vẻ ngồi trên máy bay, tay còn đang đánh dấu những địa điểm cần đến. Đột nhiên người cậu chao đảo, va vào ghế bên cạnh, toàn bộ mọi người trong máy bay nháo nhác lên. Từ trên đầu truyền đến âm thanh hốt hoảng của nữ tiếp viên: “Máy bay đang gặp trục trặc, đề nghị mọi người ổn định lại chỗ ngồi…” cô còn chưa nói hết thì toàn bộ hành khách cùng cậu đều bị dồn về một phía.

Đúng vậy! Máy bay đang rơi, thảm rồi! Cậu còn chưa được nhìn thấy nước Nhật, còn chưa tìm thấy tình yêu chân chính của đời mình đã phải bỏ mạng rồi sao? Hoảng loạn hét lớn trong khi cậu cũng chẳng nghe thấy tiếng hét của chính mình.

Đoàng, tiếng nổ kinh thiên động địa, mắt cậu tối sầm lại đồng thời chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Khi tỉnh lại, bao trùm lấy cậu là màn đêm dày đặc, đến lúc mắt đã quen với bóng tối thì cậu thực sự thảng thốt. Cậu đang ngồi lên một cái xác chết không đầu cháy xém, máu loang lổ, nhìn kĩ hơn thì ôi không! Xung quanh cậu toàn là xác chết.

Phải đối mặt với hiện thực kinh hoàng, trước khi mất đi ý thức thì cậu lao như bay về phía trước mặc dù không biết nó dẫn đến đâu. Bỗng nhiên “bụp” một tiếng, cậu đã va phải thứ gì đó, đau đến mức nổ đom đóm mắt. Khi cố gắng gượng dậy thì đập vào mắt cậu là… một con sư tử đen tuyền với đôi mắt sáng rực nhìn cậu chằm chằm.

Cậu cũng đã từng viết về thể loại nhân thú, nhưng cậu biết đó chỉ là tưởng tượng. Đối mặt với con mãnh thú này thì coi như mạng nhỏ của cậu chấm dứt tại đây.

Sợ hãi nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cái chết… Nhưng nhắm mắt rất lâu mà chưa thấy đau chỗ nào, cậu mở mắt ra thì trước mặt cậu vẫn là con mãnh thú đó. Nó đang ngồi trước mặt cậu, mắt không chớp nhìn cậu chăm chú… Trong đầu cậu loé lên một ý tưởng kì lạ, chả nhẽ nhân thú là có thật sao?

Ngây ngốc cười cười, cậu khua tay trước mặt con mãnh thú. Nó vẫn chỉ chăm chú nhìn cậu, cậu liều lĩnh sờ lên chiếc bờm đen tuyền. Sư tử đen đúng là đẹp thật nhưng trên đời làm gì có sư tử nào màu đen đâu? Đến khi nghe thấy tiếng gầm gừ thì cậu mới sợ hãi rụt tay lại, cậu đúng là chán sống mới liều lĩnh sờ sờ con sư tử đen này như vậy.

Con sư tử từ từ lại gần cậu, khiến cậu mất thăng bằng ngã, nằm hẳn xuống đất. Mặt nó tiến sát mặt cậu. Không biết là trời xui đất khiến hay bản chất cậu hư hỏng mà trực tiếp túm lấy bờm con sư tử, nhắm chặt mắt như thể đang ngênh đón nó tiến tới.

- Ha ha ha… Tiếng cười từ đâu vang lên khiến cậu mở mắt ra, trước mặt vẫn là con sư tử đen tuyền, chẳng lẽ lại là nó?

Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, vẫn chưa nhìn thấy gì khác đến tận khi tiếng cười nói lại tiếp tục vang lên:

- Tiểu bại hoại nhà ngươi còn dám dê cả tiểu Hắc của ta.

Con sư tử nghe được chủ nhân gọi mình liền ngoan ngoãn lùi lại, hướng về người phía sau nó lúc nãy đi đến.

Tiểu Lâm lại càng thêm sửng sốt, trước mặt cậu không biết là thần thánh phương nào mà đẹp đến chói mắt. Khuôn mặt đẹp như tạc đang vẽ lên một đường cong đầy châm biếm. Người này hờ hững sờ lên đầu con sư tử, mắt khẽ liếc qua chỗ cậu tiếp tục cười nhạo:

- Ngươi đúng là tiểu sắc lang nha, cũng là giống đực mà lại đi thích thú cưng của ta, ha ha ha… Không ngờ nhân loại cũng có người thú vị như ngươi.

Tiểu Lâm ngớ người ra, “nhân loại”? Người này gọi cậu là nhân loại! Vậy thì y chắc chắn không phải con người, là thiên sứ hay là ác ma?

Suy nghĩ đến ngây cả người, tận đến khi âm thanh lúc nãy lại vang lên:

- Tiểu Hắc, đi thôi!

Thì cậu mới sực tỉnh lại, cắp mông chạy le te theo người kia, cái đầu nhỏ vẫn không ngừng tưởng tượng…