Chương 3

Quả thật, con đường ngôi sao của Đới Tinh Đường kết thúc rồi, anh bị công ty đóng băng bốn năm, mà đã ký hợp đồng tám năm, anh chỉ có thể ở lại Triêu Ngu và tiếp tục chịu cảnh bị đóng băng.

Năm 22 tuổi đến 26 tuổi là bốn năm Đới Tinh Đường bị bỏ rơi.

Người quản lý chỉ hận rèn sắt không thành thép, muốn anh đi xin lỗi và đi cúi đầu làm bé, nói với anh rằng đây chẳng phải việc gì to tát, rất nhiều người đều nổi tiếng lên bằng cách này. Đám đồng nghiệp thì châm chọc khıêυ khí©h anh, một mặt nói anh ngu ngốc, một mặt lại nói anh giả vờ thanh cao.

Đới Tinh Đường không dám nói với bố mẹ về tình hình gần đây của bản thân, sợ bố mẹ lo lắng. Một hai năm đầu mẹ anh còn hào hứng hỏi anh, có qua tác phẩm nào mới không, nói bộ phim "Biển Aegean" mà anh diễn rất hay, bà ấy vẫn luôn xem đi xem lại vô số lần, còn giới thiệu cho tất cả bạn bè thân thích. Sau này giống như bà ấy cũng cảm nhận được cái gì, dần dần cũng không hỏi nữa.

Đới Tinh Đường ngày càng ít nói, khí chất cũng ngày càng u ám, khi anh cho rằng bản thân phải trải qua tám năm như thế, vận mệnh lại cho anh lựa chọn lần nữa.

Quản lý đến tìm anh và nói với anh rằng, con trai của chủ tịch nhìn trúng anh, hy vọng anh có thể qua đó.

Có lẽ là cảm thấy hơi mắc nợ anh nên thái độ lần này của quản lý rất nhẹ nhàng, khuyên anh với giọng điệu thành khẩn: "Tinh Đường, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, trước đây cậu kiêu ngạo, cảm thấy việc đó là làm nhục cậu, nhưng bây giờ tình thế cao hơn nhân cách! Nghe nói cậu chủ nhỏ đó trông rất được, cũng còn nhỏ tuổi, năm nay mới 21 tuổi thôi, cậu sẽ không chịu thiệt đâu. Huống hồ gì, chủ tịch chỉ có một đứa con trai như vậy, cậu lấy lòng cậu ta một chút thì có thể nhận được rất nhiều thứ đấy."

Đới Tinh Đường nhìn người phía trước với ánh mắt u ám, anh vẫn không nói gì, khi quản lý cho rằng còn phải khuyên thêm chút thì anh lên tiếng nói: "Khi nào vậy?"

Đới Tinh Đường gặp Thời Triệu Thư ở trong căn chung cư nhỏ của cậu.

Đó là một ngày cuối tuần, buổi sáng hôm ấy trời vẫn cứ mưa không dứt, nhưng gần đến khi Đới Tinh Đường ra khỏi nhà thì bầu trời lại thoáng đãng một cách kỳ lạ.

Chung cư của Thời Triệu Thư nằm ở trung tâm thành phố, Đới Tinh Đường bắt xe đi qua đó, gõ cửa nhà cậu. Người mở cửa trông rất trẻ, vào khoảnh khắc mà ánh mắt ấy nhìn thấy Đới Tinh Đường thì lập tức tràn đầy vui mừng.

Dường như cậu hơi căng thẳng, mời Đới Tinh Đường vào nhà rồi nói một cách khó khăn: "Em... Em không... không ngờ là anh... đến sớm như vậy."

Cậu hít sâu một hơi giống như muốn tìm lại chút can đảm, rồi đi qua bắt tay với Đới Tinh Đường, chỉ nắm nhẹ tay anh một chút rồi nhanh chóng buông ra giống như sợ mạo phạm đến anh, trên miệng lập tức nói: "Em tên là Thời Triệu Thư, em... em là fan của anh!"

Fan.

Đới Tinh Đường không biết bản thân còn có thứ này nữa, giống như nghe được chuyện cười gì vậy, anh nói: "Cậu chủ thật biết nói đùa."

"Không không không!" Thời Triệu Thư điên cuồng lắc đầu, tỏ ý bản thân nghiêm túc, cậu mời Đới Tinh Đường ngồi xuống ghế sô pha rồi nhìn đồng hồ, nói bây giờ mới bốn giờ, muốn ăn bữa cơm trước để lót dạ không.

Đới Tinh Đường chẳng ừ hử gì mà chỉ gật đầu, thấy Thời Triệu Thư đi vào phòng ngủ tìm điện thoại, rồi lại nghe thấy cậu lớn tiếng gào a a ở trong phòng ngủ, sau đó mới chậm rì rì đi ra với khuôn mặt đỏ bừng.

Đới Tinh Đường không hiểu vì sao Thời Triệu Thư lại ngượng ngùng như vậy, làm giống như anh mới là kim chủ, Thời Triệu Thư mới là người đến chào hàng vậy.

Hai người ăn cơm xong rồi lại ngượng ngùng ngồi suốt mấy tiếng ở trên ghế sô pha, Đới Tinh Đường nhớ đến lời quản lý nói hồi sáng, quản lý muốn anh buổi chiều đi sớm chút, mặc dù hẹn vào buổi tối, nhưng mà nghe nói cậu chủ nhỏ rất ngây thơ, dù sao đi sớm chút có thể làm cậu vui lòng hơn.

Đới Tinh Đường nhìn người ở bên cạnh đang đỏ mặt đến mức những sợi tóc sắp bốc khói đến nơi, thầm nghĩ ngây thơ là thật, còn lấy lòng thì không cần.

Anh vốn cho rằng cậu chủ nhỏ cành vàng lá ngọc sẽ vờ ra vẻ để dẫn anh đi ăn món Tây gì đó, kết quả là cơm tối lại chỉ gọi một món thịt luộc, hai người ăn trong im lặng. Khi Đới Tinh Đường đi dọn dẹp hộp đồ ăn, Thời Triệu Thư còn tự giành lấy để làm, giống như cảm thấy đã làm khổ anh vậy.

Cuối cùng Đới Tinh Đường thở phào một hơi, ít nhất anh không ghét Thời Triệu Thư, bởi vậy chuyện tiếp theo ít ra có thể tiếp tục.

"Đi tắm trước đi." Đới Tinh Đường không muốn cứ ngây ngốc ở đây để lãng phí thời gian, nên lên tiếng nói.

"Hả?" Thời Triệu Thư giống như bị dọa, rồi lại giống như bỗng nhiên kịp phản ứng: "Ò!"

Thời Triệu Thư lập tức đứng lên, trên đường đi đến phòng tắm chân trái còn xém vấp vào chân phải. Cậu xấu hổ ổn định cơ thể, rồi xoay người nhỏ giọng nói với Đới Tinh Đường: "Phòng khách cũng có phòng tắm, anh có thể đi qua đó."