Chương 2

(Chưa beta)

Mười năm trước, Đới Tinh Đường tốt nghiệp chính quy.

Bởi vì không có điều kiện nên thời đại học của anh cũng không có nhiều điều tốt đẹp.

Anh luyện kỹ năng cơ bản thật vững, hy vọng sẽ có ngày có thể được đạo diễn lớn tán thưởng, có thể thực hiện được giấc mơ của bản thân.

Nhưng mà các bạn học đều lần lượt dùng những mối quan hệ trong nhà và quay được mấy bộ phim rồi, Đới Tinh Đường vẫn lặng lẽ không tên tuổi.

Chỉ có thể làm người mẫu quảng cáo trong thời gian rỗi để kiếm tiền, cũng không được tính là thật sự bước chân vào giới giải trí.

Năm đó Đới Tinh Đường 22 tuổi, gần tốt nghiệp rồi mà vẫn chưa ký với bất kỳ công ty nào.

Anh tự cho rằng kỹ năng của bản thân rất vững chắc, không nên gặp phải cảnh ngộ thế này, nhưng công ty lớn không cần anh, xưởng nhỏ thì anh lại xem tường, bởi vậy cứ ngâm mãi như vậy.

Nhưng mà vào một ngày bình thường nọ, khi Đới Tinh Đường đang dạo phố với mẹ mình lại được người săn tìm ngôi sao nhìn trúng.

Người săn tìm ấy thuộc Triêu Ngu, nhận sự nhờ vả của một đạo diễn, cần tìm một người mới phù hợp với vai diễn để quay một bộ phim ngắn.

Đạo diễn đó nổi tiếng là người bới lông tìm vết ở trong giới, anh ta đã tìm rất lâu cũng không nhìn thấy ai phù hợp với yêu cầu của đạo diễn, mãi đến khi gặp được Đới Tinh Đường.

Triêu Ngu là một công ty giải trí lớn nhất trong giới, Đới Tinh Đường cẩn thận đọc xong hợp đồng và ký hợp đồng với Triêu Ngu.

Đới Tinh Đường quay một bộ phim ngắn đầu tiên trong đời mình, tên là "Biển Aegean", anh vừa trẻ trung lại đẹp trai, ánh mắt anh vừa trong sáng lại mang theo một cảm giác cố chấp, anh đã hoàn thành bộ phim ngắn cực kỳ tốt, do đó nhận được sự công nhận và khen ngợi của đạo diễn đó.

Khi Đới Tinh Đường cho rằng anh đã mở cánh cổng trên con đường ngôi sao của mình, anh lại bị tổng giám đốc của Triêu Ngu nhìn trúng.

Tổng giám đốc đó là gay, đương nhiên Đới Tinh Đường cũng vậy, nhưng anh không cho rằng chỉ cần tính hướng giống nhau là có thể trở thành bạn tình.

Còn tổng giám đốc đó cũng không muốn thành bạn tình với Đới Tinh Đường, ông ta chỉ muốn Đới Tinh Đường trở thành một trong đám người tình của ông ta mà thôi.

Vào một buổi tiệc nội bộ của Triêu Ngu, người quản lý mang danh xã giao để dẫn Đới Tinh Đường vào phòng riêng, khi anh mời rượu thì tổng giám đốc đó cứ luôn động tay động chân với anh.

Đới Tinh Đường nhịn cơn buồn nôn xuống, chỉ muốn bữa tiệc trôi qua nhanh chút.

Ai ngờ vừa qua một lượt rượu, tổng giám đốc đã đuổi những người khác đi, chỉ giữ lại Đới Tinh Đường và quản lý của anh.

Tổng giám đốc đó công khai định giá một cách khinh miệt, nói với quản lý của Đới Tinh Đường rằng, để Đới Tinh Đường ở bên ông ta một năm, ông ta sẽ cho Đới Tinh Đường đóng nam chính trong một bộ phim phát sóng trên đài truyền hình vệ tinh và hai đại ngôn.

Người quản lý hiểu rõ vũng nước đυ.c của ngành giải trí bẩn thỉu và đen tối đến nhường nào, muốn nổi tiếng thì khó khăn biết nhường nào.

Đương nhiên anh ta cũng mong nghệ sĩ dưới tay mình có thể nổi tiếng và thành công, như vậy thì anh ta cũng có thể bộc lộ tài năng từ trong đám quản lý dưới chót.

Vì thế, anh ta đi qua và vỗ vài cái lên vai của Đới Tinh Đường đã bị anh ta chuốc thuốc khi đang kính rượu, rồi bước ra khỏi phòng riêng.

Đới Tinh Đường hơi choáng váng, nhìn người cũng thấy hơi nhòe đi. Ủ𝓷g‎ hộ‎ chí𝓷h‎ chủ‎ 𝐯ào‎ 𝓷ga𝘺‎ ~‎ 𝘛RÙ𝘔𝘛R𝖴YỆ‎ N﹒𝐯𝓷‎ ~

Anh nhìn thấy rất nhiều người đang lắc lư trước mặt mình, cuối cùng cũng nhận ra bọn họ đang mở cửa và đi ra ngoài.

Đới Tinh Đường của năm 22 tuổi vừa mới ra đời, không đủ sự cảnh giác, do đó bị quản lý chuốc thuốc một cách dễ dàng, nhưng lúc này cho dù trong lòng có tính toán gì đi nữa thì cũng biết đã bị gài bẫy rồi.

Anh cũng đứng dậy và đi ra ngoài, nhưng lại bị tổng giám đốc ngăn cản, Đới Tinh Đường cảm thấy khi đang lôi kéo thì có người xé quần áo của anh xuống, anh cắn đầu lưỡi để nhìn rõ người trước mặt, rồi bắt đầu đánh ông ta.

Trông tổng giám đốc khá khỏe mạnh, nhưng cơ thể rỗng mục bởi tửu sắc, còn Đới Tinh Đường đã rèn luyện từ nhỏ, vóc dáng cao 1m85 vốn đã dọa người, dưới lớp quần áo lại là cơ bắp thực thụ, bởi vậy cho dù bị chuốc thuốc, nhưng vẫn có thể dùng chai rượu để đập vào sau đầu của tổng giám đốc rồi trốn khỏi phòng riêng.

Khi ngồi trên xe taxi để đến bệnh viện, Đới Tinh Đường biết rằng, giấc mơ của anh đến đây là kết thúc rồi.