Chương 3: Ca nhi Bạch Thử

Thế giới trong giấc mơ, giống hệt với thế giới cậu đang ở hiện giờ.

Chỗ này không có Trùng Tinh, cũng không có trùng đực và trùng cái, mà chỉ có một loài sinh vật được gọi là con người, phân thành ba loại giới tính, nam nhân, nữ nhân và ca nhi.

Nam nhân có thân hình cao to cường tráng, phụ trách nuôi sống gia đình, nữ nhân chân yếu tay mềm thì phụ trách sinh con đẻ cái.

Ca nhi đứng giữa hai bên, trưởng thành với dáng vẻ của nam nhân, giữa mày lại có một nốt ruồi lệ chí, là một đặc trưng biểu thị cho sự thụ thai dựng dục.

Nhưng vì tỉ lệ sinh con thấp hơn nữ nhân nên địa vị không cao bằng các nàng. Chỉ tốt một chỗ là thân hình mảnh mai thon thả, dung mạo xinh đẹp như nữ nhân nên mới được hoan nghênh.

Tuy nhiên, khoa học kỹ thuật ở thế giới này cực kì lạc hậu, vẫn còn là thời đại lấy ngành nông làm chính, rất nhiều người cơm còn không có mà ăn chứ đừng nói là cưới một nữ nhân về.

Vì thế, rất nhiều nhà nghèo không có tiền, sẽ chọn cưới một ca nhi khó coi về làm nam thê.

Mà cậu thì trở thành một ca nhi tên là Bạch Thử, nhi tử duy nhất của lão gia Bạch gia, là một cậu ấm được lớn lên trong sự yêu chiều của người nhà.

Sau khi phân gia, Bạch lão gia vẫn còn một ít của cải ở Bạch Đường thôn.

Ông chỉ có duy nhất một nhi tử là ca nhi Bạch Thử, vì thế, ông sẵn sàng chu cấp học phí cho y đến thôn học chữ đọc sách.

Bạch Thử trời sinh thông minh, lớn lên lại trắng trẻo thanh tú nên chưa đến mười hai tuổi, Lý gia ở thôn Tây Lý đến cầu hôn, định đợi cho Tam Lang lớn rồi sẽ cưới Bạch Thử vào nhà.

Bạch lão gia thấy Tam Lang nhà Lý gia cũng học ở trong thôn, tướng mạo sáng sủa đàng hoàng, vì thế ông chỉ suy xét nửa ngày đã nhận lời.

Sau đó, cũng chỉ lập ước định bằng miệng với Lý gia, chờ khi Bạch Thử 18 tuổi sẽ đưa sính lễ tới.

Bạch lão gia đã nghĩ kỹ rồi, đợi đến lúc Bạch Thử xuất giá, ông sẽ lấy ra mười mẫu ruộng để làm của hồi môn.

Có ruộng đất làm tài sản ở bên người, vốn dĩ Bạch Thử có thể sống đến cuối đời mà không lo nghĩ gì về cơm áo gạo tiền.

Chỉ tiếc ông trời không thương, mưa gió nổi lên thất thường, dịch bệnh ồ ạt ập tới khiến Bạch lão gia và tức phụ mình lần lượt ngã bệnh.

Bạch lão gia phải bán đi hơn một nửa ruộng đất để lấy tiền mua thuốc. Nhưng chỉ ăn có vài miếng thuốc bổ mà phải tiêu tốn hết mấy trăm lượng bạc. Hai phu thê Bạch lão gia cuối cùng không chịu nổi nữa mà nhắm mắt xuôi tay.

Bỏ lại một mình Bạch Thử và mẫu thân đã đến tuổi.

Sau khi Bạch lão gia mất, Bạch tam gia đã nhiều năm không lui tới lấy danh nghĩa phụng dưỡng mẹ già đến cửa hỏi thăm.

Trước mặt trưởng thôn, bọn họ ngang nhiên lấy đi mấy mẫu ruộng mà Bạch lão gia đã để lại, còn độc chiếm cả một nhà họ Bạch, chỉ hứa hẹn là sẽ chăm lo cho mẫu thân già yếu, chiếu cố cho Bạch Thử đến khi y xuất giá.

Từ đó về sau, Bạch Thử đã thành kẻ ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Không còn được đến thôn học hành, mỗi ngày đều phải ra đồng làm ruộng.

Chưa đến nửa năm, từ một tiểu ca nhi thanh tú đáng yêu đã thành một kẻ tay chân thô ráp, gần như sắp đuổi kịp cả mấy tên hán tử ở trong thôn.

Đợi cho nội tổ mẫu chết đi, Bạch tam gia hành xử càng thêm quá đáng, lão trực tiếp đuổi Bạch Thử ra khỏi nhà chính, để cho y sống tạm bợ ở phòng tạp vật, một khi thấy Bạch Thử không chịu làm việc, thì đến cả hột cơm lão cũng không cho y ăn.

Nếu không phải nghĩ đến năm 18 tuổi được gả cho Tam Lang Lý gia, chỉ vài năm nữa là có thể rời khỏi cái đầm rồng hang hổ Bạch gia này, Bạch Thử đã sớm không kiên trì nổi nữa.

Nhưng hi vọng cuối cùng của Bạch Thử đã tan thành mây khói, bởi vì Lý Tam Lang đã thi đậu tú tài.

Mà kẻ vừa đỗ tú tài này, đã sớm chướng mắt vị hôn phu chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Lý gia vẫn đến hỏi cưới với nhà họ Bạch, chỉ khác là đối tượng cầu hôn đã biến thành nhi tử Bạch Hòa của Bạch tam gia.

Bạch Hòa cũng là một ca nhi, mặt mày thanh tú ưa nhìn, lại còn là hài tử nhỏ nhất trong nhà nên thường ngày luôn được phụ mẫu sủng ái.

Khi biết tin mình bị Bạch Hòa đoạt mối hôn sự, Bạch Thử giận đến run người, y muốn tìm Bạch tam gia nói cho ra lẽ.

Chẳng qua tính tình y quá mức thật thà, bình thường một lời nói nặng cũng chưa từng thốt ra.

Lúc đến làm loạn cũng chỉ có vài câu “Ngươi thật vô sỉ” , “Ngươi thật đáng giận” , “Ngươi thật quá đáng” ba câu cũ rít lặp đi lặp lại, không có chút lực sát thương nào.

Ngược lại còn bị một nhà Bạch tam gia mắng ngược ba câu đã tức đến hộc máu.

Trực tiếp đổ bệnh trong gian phòng dột nát, không bò dậy nổi.

Bạch Thuật tỉnh lại khỏi giấc mộng, vươn tay sờ lên mặt, ở giữa trán quả nhiên có một nốt ruồi lệ chí.

Cậu bị súng photon bắn trúng rồi tỉnh lại trên thân thể của Bạch Thử. Giấc mơ vừa nãy cậu xem qua có lẽ là ký ức thuộc về y.

Nước mắt trên gò má đã sớm khô lại, Bạch Thuật biết đây không phải là cảm xúc của mình, mà là của Bạch Thử.

Lần bất tỉnh vừa nãy đã khiến cho linh hồn còn sót lại của Bạch Thử biến mất.