Tửu lâu là nơi khách lui tới đông nhất huyện thành. Trong đó, việc người tới ở trọ sẽ không tránh khỏi việc ăn một bữa cơm tại tửu lâu.
Những kẻ có tiền thích nhất là thịt thà tôm cá, không sợ đồ ăn có đắt hay, chỉ sợ là không vừa ý bọn họ.
Thời tiết bây giờ đang rất nóng, cá để ở trong tửu lâu cũng không còn tươi nữa. Vì vậy cá mà Bạch Thuật mang đến vừa đúng với yêu cầu hiện tại của quán.
"Ra là vậy." Bạch Thuật gật đầu nói: "Không biết Nghiêm chưởng quầy muốn bao nhiêu cá? Nếu giá cả hai bên đều ổn thỏa, vậy chúng ta có thể hợp tác với nhau trong thời gian dài."
"Ta nói này tiểu ca nhi." Nghiêm chưởng quầy cười ha hả: "Chỗ ta cần khá nhiều cá đấy, cá nhỏ giống như này thì phải cách một ngày đưa cho ta hai mươi ống, cá lớn thì ít nhất là năm ống. Một ca nhi như ngươi có thể đưa nhiều cá như vậy hay sao?"
Nghe Nghiêm chưởng quầy nói vậy, Bạch Thuật cũng rất thành thật trả lời: "Nghiêm chưởng quầy, hai mươi ống cá nhỏ cũng không có vấn đề gì, nhưng cá lớn thì tạm thời ta chưa bắt được. Bất quá, chỉ cần ngươi cho ta một chút thời gian ta sẽ đem cá lớn tới cho ngươi."
Nghe Bạch Thuật nói vậy, Nghiêm chưởng quầy vừa vui mà cũng vừa thất vọng.
Vui là vì mỗi ngày quán sẽ được cung cấp hai mươi ống cá nhỏ, thất vọng là vì cậu chưa thể cung ứng được cá lớn.
Nhưng gã cũng không mang quá nhiều hy vọng vào một ca nhi nhỏ tuổi này mấy.
Ngay cả khi cách một ngày hai mươi ống cá thì gã cũng không tin là cậu sẽ đem tới được, thế nên những lời cậu vừa nói gã chẳng mấy để tâm.
Bạch Thuật cò kè mặc cả với Nghiêm chưởng quầy một hồi, cuối cùng vẫn giữ giá mỗi ống bốn văn tiền. May mà có thể giữ lại được mấy ống trúc, cậu sẽ mang chúng về để dùng tiếp, đỡ phải lúc nào cũng đi chặt trúc đựng cá.
Sau đó, hai người ước định cách một ngày sẽ đem cá tươi tới, mỗi một ống bảy văn tiền, nếu có cá chết thì giá sẽ theo đó mà giảm xuống.
Cứ thế, dù hôm nay Bạch Thuật vẫn chưa kiếm được nhiều tiền, nhưng bù lại là có được một mối làm ăn lâu dài.
Cậu nhận tiền từ Nghiêm chưởng quầy, sau khi bỏ cá vào chậu nước rồi thì cất bốn mươi văn tiền vào đế giày, nhưng vẫn giữ lại một ít cầm trên tay.
Biết được đêm nay Bạch Thuật không về nhà, Nghiêm chưởng quầy còn tốt bụng để cậu ở tạm trong một gian phòng trống.
Bạch Thuật cũng không cần phải ngủ ở đầu đường xó chợ nữa, đã vậy còn được ngủ trong căn phòng ấm áp.
Gian phòng này ở tầng dưới của tửu lầu Lai Phúc, chỉ có mấy ván gỗ ghép lại thành giường, mặt trên thì được lót một tấm chiếu, tuy đơn sơ nhưng vẫn đỡ hơn gian phòng của Bạch Thuật, nương theo chỗ ngủ tốt thế là cậu cũng ngủ được một giấc tới hừng đông.
Bạch Thuật dậy sớm ra ngoài mua cái bánh nướng một văn tiền, rồi lại về tửu lâu Lai Phúc uống một chén nước. Sau khi ăn no, cậu muốn đi dạo quanh huyện thành một chút.
Hôm qua là ngày đầu tiên Bạch Thuật tới huyện thành nên không quen với giá cả hàng hóa ở đây, cho nên cậu cứ đi đường vòng mãi.
Lúc ở Trùng Tinh, hầu hết thời gian cậu đều sống ở trong quân đội, công việc thường ngày là chỉ huy, đánh giặc, điều khiển cơ giáp, chứ cậu chưa kinh doanh lần nào.
Nếu không nhờ có cái duyên gặp được Nghiêm chưởng quầy, chắc cậu phải ủ rũ quay về thôn Bạch Đường mất thôi.
Nhưng dù gì Bạch Thuật cũng từng nếm đủ mọi đắng cay ngọt bùi khi ở xã hội tương lai, năng lực và tư duy học tập vẫn cao hơn so nhiều người ở đây.
Khoa học kỹ thuật ở tương lai rất phát triển, một số ứng dụng của tri thức sau này có lẽ cậu sẽ dùng được ở đây, dù bạn chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi mà, cậu cũng không sợ khổ.
Khó khăn tới đâu Bạch Thuật cũng có thể vượt qua được.
-------------&& -----------
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện!
Có thể chương sau mình sẽ set vip, ở 5 chương đầu là 250 vàng, những chương còn lại sẽ là 350 vàng, nhưng vẫn có những chương mình sẽ không set vip, vàng không nhiều lắm đâu, mọi người thích truyện thì cứ ủng hộ nhé! 🥰🥰🥰