Chương 12: Vương Mộc Đầu góa vợ

Trên đường về nhà, Bạch Thuật cứ như đang đi trên mây, từ trong ra ngoài đều cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Tuy hôm nay không được nói chuyện với giống đực kia, nhưng cậu cũng đã gặp được y, biết họ của y, đưa đồ cho y.

Giống đực đó còn nói sẽ ở đây trong ba năm. Ba năm, cũng đủ để cậu biểu đạt lòng mình.

Khi Bạch Thuật đang đi, bên đường đột nhiên có người gọi tên cậu.

Bạch Thuật dừng chân, nghi ngờ nhìn nam tử trung niên mặt xám mày tro trước mặt.

Sau lưng gã còn có ba đứa bé trai, đứa lớn nhất mới tầm sáu bảy tuổi, đứa nhỏ nhất nhìn qua chưa đến ba tuổi được nam tử ôm vào lòng.

Bạch Thuật cẩn thận tìm kiếm trong ký ức của nguyên thân, nhưng đối với một nhà bốn người này không có một chút ấn tượng, cũng không rõ đối phương gọi cậu lại là có chuyện gì.

“Bạch Thuật, ngươi. . . Cái này cho ngươi.” Nam tử trung niên nói, mò trong ngực một lát rồi móc ra một bao đậu rồi cẩn thận mở ra.

Mấy hạt đậu này là vừa được nhận từ Tạ gia trang, nam tử mở bao giấy dầu ra, cẩn thận bốc một nắm bên trong đưa cho Bạch Thuật, nói: “Lại đây, cho ngươi ăn này.”

Nam hài sau lưng gã vừa nghe đến chữ ăn liền gào khóc: “Phụ thân, con cũng muốn ăn!”

“Con cũng muốn, con cũng muốn!”

“Oa —— ăn ăn……”

Bạch thuật: “. . .”

Giống đực này. . . mấy hạt đậu bé tí xíu như vậy, đến nhét kẽ răng cho cậu cũng không đủ.

Cậu nhận lấy đậu rồi xòe tay ra, đặt ở trước mặt ba đứa nhỏ, nói với chúng: “Đây, mấy nhóc ăn đi.”

Ba đứa nhóc lập tức đoạt sạch đậu trong tay cậu, ngấu nghiến ăn rộp rộp.

Nam tử trung niên thấy rất xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói với Bạch Thuật: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, tại bọn nó thèm quá.”

“Không sao.” Bạch Thuật không cho là đúng nói: “Hài tử nào cũng vậy cả.”

Nói xong, cậu chào tạm biệt với gã rồi rời đi trước.

Nam tử trung niên đứng một chỗ nhìn bóng lưng cậu, có hơi ngây người, gã cắn chặt răng, xoay người đi hướng ngược lại.

Sáng hôm sau, đường tỷ Vương bà tử của Vương Mộc Đầu bất ngờ tìm được gã, bàn với gã chuyện hỏi cưới Bạch Thử.

Tuy Bạch Thử là ca nhi nhưng lớn lên lại không khác gì nam nhân, đã vậy còn mới bị người ta từ hôn.

Ai trong thôn cũng biết, cậu là kẻ không gả được cho ai, Vương Mộc Đầu thẹn quá hóa giận, không chút suy nghĩ đã từ chối.

Sau lại được Vương bà tử khuyên nhủ, liệt kê ra những chỗ tốt khi cưới Bạch Thử. Vương Mộc Đầu nghe bà phân tích một hồi, đáy lòng cũng có vài phần dao động, nhưng vẫn chưa hạ được quyết tâm.

Không ngờ chiều nay lại tình cờ gặp được Bạch Thử ở trên đường.

Khi tự mình thấy Bạch Thử rồi, Vương Mộc Đầu mới đột nhiên phát hiện, tướng mạo trông như nam nhân cũng không quá khó tiếp nhận.

Mặc dù Bạch Thử chẳng mềm mại như ca nhi, nhưng ngũ quan lại tuấn tú, phong thái khiến người ta thấy rất thoải mái, so với dáng vẻ đánh phấn như nữ nhân của ca nhi bình thường thì thuận mắt hơn nhiều.

Hơn nữa vừa rồi cậu còn đối xử với hài tử gã khá tốt, tâm địa cũng rất lương thiện. Vương Mộc Đầu nghĩ vậy, cảm thấy cưới Bạch Thử cũng rất tốt.

Gã lập tức hạ quyết tâm, quay người đi về phía nhà của Vương bà tử, muốn để đường tỷ thay gã đến cầu hôn.

Tại Bạch gia, Bạch Trâu thị xử lí số lương thực được nhận, lại cắt một khối thịt khô ở nơi béo nhất, chuẩn bị làm món thịt hấp cho bữa tối của Bạch tam gia.

Bạch Hòa nhăn mặt ngồi ở trước bàn, mở miệng trách cứ Bạch Trâu thị: “Nương, đều do hôm nay người cứ một hai bắt ca ca đi lấy đồ thêm một lần nữa, hại cả nhà chúng ta mất hết mặt mũi, Tạ công tử kia sẽ thấy chúng ta là dạng người gì?”

“Nương làm sao biết được ca của con sẽ bị phát hiện.” Bạch Trâu thị không vui nói: “Lại nói, con quản y nghĩ gì về chúng ta làm chi. Dù sao cũng có được nói chuyện với y đâu, nhận đồ là được rồi.”

“Đúng thế.” Bạch tam gia vỗ bàn nói: “Sao cứ trách nương con thế hả? Đúng là càng lớn càng không hiểu chuyện. Với cả, Tạ công tử gì kia cũng thật keo kiệt, phát có tí đồ còn muốn hỏi rõ từng hộ từng nhà, phủ Bá tước bất quá cũng chỉ có thế.”

“Phụ thân với nương thì biết cái gì! Người ta chính là Bá tước tương lai, dù có địa tô của mấy nông hộ trong thôn thì làm sao chứ, phụ thân không thấy ngay cả trưởng thôn cũng phải tặng lễ vật cho y sao.” Bạch Hòa nói: “Lại nói, y còn muốn ở thôn Bạch Đường này ba năm đấy. Nếu người ta có không có ấn tượng tốt với mình, về sau làm sao qua lại được.”

“Đệ còn muốn lui tới với Bá tước tương lai?” Bạch Đạo lớn tiếng nói: “Đừng nói là đệ coi trọng Tạ công tử chứ? Đệ đã có Lý Tam Lang rồi, người ta cũng là một tú tài đấy, về sau nhỡ mà trúng cử làm quan, tiền đồ vô lượng biết nhường nào, vẫn nên thực tế một chút mới tốt.”

“Phụt ——” Lý thị đứng ở góc tường, không nhịn được ôm bụng cười phá lên.

“Cười cái gì mà cười!” Bạch Hòa trợn trắng mắt, sắc mặt lập tức sa sầm.

Trước khi gặp được Tạ công tử, ban đầu còn thấy Lý Tam Lang rất tốt. Chẳng qua thấy được ngọc rồi sao còn coi trọng mắt cá, có Tạ gia phủ Bá tước so sánh, Lý Tam Lang liền thành cây dại ngọn cỏ bên đường không lên nổi được mặt bàn.

“Người như Lý Tam Lang, mọi người còn chưa rõ tính hắn sao?” Bạch Hòa nói: “Phụ thân hắn chỉ một lần đã thi đỗ tú tài, hắn thi hai lần mới đỗ, có quỷ mới biết về sau có trúng cử hay không.”

“Hiện giờ Tạ công tử tới đây là để giữ đạo hiếu với tổ tông, đây chính là cơ duyên ngàn năm có một, người thường dù muốn cũng không có được đâu. Nếu ta có cơ hội được y coi trọng, dù chỉ được làm tôi tớ, vậy cũng đã mạnh hơn khi đi theo Lý Tam Lang rồi. Có Tạ gia chống lưng, về sau cả nhà ta một tay che trời ở cái thôn này.” Bạch Hòa ngón tay lên, nói với Bạch tam gia: “Nói không chừng phụ thân còn được làm trưởng thôn nữa.”

Vừa nghe đến hai chữ trưởng thôn, tròng mắt Bạch tam gia đảo vòng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.

“Này. . . Nếu chuyện không thành thì sao? Lý Tam Lang phải làm gì bây giờ?” Bạch Trâu thị vẫn có chút lo lắng.

“Bên Lý gia cứ giữ quan hệ này trước, dù sao bọn họ cũng có chính thức cầu hôn chúng ta đâu. Chỉ cần chúng ta không nói gì, Lý Tam Lang làm sao biết được. Nhỡ như Tạ công tử chướng mắt nhà chúng ta, vậy ta liền gả cho Lý Tam Lang.”

……….