Lữ gia không phải quý tộc, nhưng ít nhất đầu óc của Joyce Ilyushin cũng không đến nỗi ngu ngốc như khi dính vào chuyện của Hoàng Thái Tử, ai có đầu óc cũng biết rõ Lữ gia là đại gia tộc hàng đầu trong lĩnh vực dược tề sư, ảnh hưởng ở đế quốc Davis có bao nhiêu lớn. Bởi vì lực ảnh hưởng to lớn của Lữ Gia, hắn mới chịu hạ thấp bản thân kết giao với Wallen Mott.
Sau khi chấp nhận cuộc gọi từ quang não, xuất hiện phía bên kia màn hình là Wallen Mott với dáng vẻ lịch sự nho nhã ôn nhu điển hình của một quý công tử, Joyce Ilyushin cũng lộ ra bộ biểu tình vui vẻ, mở miệng nói: “Wallen sao tự nhiên lại gọi điện cho ta vậy? ”
“Vừa lúc ta đang rảnh có chút buồn chán liền tìm ngươi nói chuyện phiếm, không phải ngươi bây giờ đang bận gì à Joyce? y da, thiếu chút nữa quên mất, ngày hôm qua vừa mới cử hành yến hội tại cung Misa, có phải ta đang quấy rầy thời gian ngươi nghỉ ngơi?” Biểu tình của Wallen Mott đối diện màn hình quang não có chút thay đổi, có chút ý cười nhàn nhạt bị bao phủ bởi vẻ lịch thiệp của gã.
Nhưng mà hạng người có đầu óc trì độn như Joyce Ilyushin nào có thèm để ý mặt mũi người khác tròn méo ra sao, một chút phản ứng cũng không có.
“Đúng vậy, ngày hôm qua thật sự mệt chết ta rồi.”
Vừa nghe đến bạn tốt nhắc tới yến hội cung Misa ngày hôm qua, Joyce Ilyushin lập tức lộ ra một bộ biểu tình kiêu ngạo.
Không phải ai cũng có tư cách tham dự yến hội chúc mừng do Hoàng Hậu điện hạ tổ chức, tỷ như Wallen Mott trước mắt hắn, gã không có tư cách được tham dự.
Wallen Mott sao có thể không phát hiện Joyce Ilyushin tự cho mình là thiếu gia nhân ngư cao quý nhất mà khoe mẽ với hắn cơ chứ. Nhưng mà Wallen Mott vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt vờ như bản thân chẳng mảy may phát hiện, vẫn giữ ngữ khí ôn hòa trò chuyện cùng đối phương.
“Ta nguyên bản còn muốn nghe ngươi kể một chút chuyện xảy ra trong yến hội ngày hôm qua, bất quá Joyce cơ thể ngươi mệt mỏi như vậy, vẫn là mau mau nghỉ ngơi đi.”
Khó có được cơ hội khoe khoang với đối phương, Joyce Ilyushin làm sao buông tha cơ hội này, một bộ tùy ý xua xua tay với gã, “Không có gì, không có gì, ta đã nghỉ ngơi đủ tại cung điện Misa rồi, đáng tiếc chưa có cơ hội đi du ngoạn một vòng Ái Thần Hồ với Thái Tử điện hạ, vừa lúc có thể nói chuyện phiếm giải tỏa buồn chán với ngươi. ”
Joyce Ilyushin nói, làm mi mắt Wallen Mott hơi rũ, khóe miệng mỉm cười trả lời: “Phải không?” Nghỉ ngơi thực tốt nói cách khác……
Vô luận đáy lòng Wallen Mott có suy nghĩ gì, mặt ngoài như cũ vẫn là ý cười ôn nhu nói chuyện phiếm cùng Joyce Ilyushin, còn đúng lúc lộ ra một bộ biểu tình kinh ngạc cảm thán cùng với hâm mộ. Làm Joyce Ilyushin phía bên kia quang não càng thêm vừa lòng.
Nếu không phải người hầu của hoàng cung Misa gõ cửa mời hắn ra dùng bữa sáng đã chuẩn bị xong, làm phiền khách quý ra dùng bữa thì Joyce Ilyushin cũng chẳng nghĩ đến chuyện gác lại cuộc điện thoại.
Thu hồi quang não, trên gương mặt Wallen Mott lúc này chẳng còn vẻ ôn nhu nho nhã như khi đối diện với Joyce Ilyushin thay vào đó là biểu tình lạnh lùng, đồng thời gã bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Xem bộ dáng ngu xuẩn khoe mẽ của Joyce Ilyushin, tối hôm qua hắn hẳn là chưa từng lưu lại bên người Eric Davis, đúng là thứ ngu dốt, cơ hội tốt như vậy cư nhiên bị kẻ ngu kia lãng phí hết.
Joyce Ilyushin đang ảo tưởng bản thân sau khi ăn xong bữa sáng có thể đi du ngoạn Ái Thần Hồ cùng Hoàng Thái Tử, chẳng hay biết gã biến thành kẻ hề ngu dốt trong miệng ‘bạn tốt’ của gã.
Thật ra, không chỉ vị thiếu gia nhân ngư nhà Mott mắng hắn là tên hề ngu ngốc, mà chính bản thân Phi Du có một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với hắn cũng nhận thấy đầu óc của vị quý công tử xác thật có điểm không tốt lắm, nói trắng ra là vô năng.
Trước mắt bao nhiêu người bao nhiêu quần chúng nhân dân chắn đường cậu tra hỏi không nói, còn ở trước mặt họ trực tiếp mở miệng dò hỏi hành tung của Hoàng Thái Tử, này không phải lấy đá đập chân ngu hết chỗ nói!
Từ cổ chí kim con người vốn đã thích hóng hớt rồi nhân ngư nào có ngoại lệ, huống chi trong thời đại tinh tế nhân ngư được bảo hộ kín kẽ chặt chẽ đến mức nhàm chán hóng hớt là điều không thể tránh, ai cũng tò mò về hành vi lấy đá đập chân của Joyce Ilyushin. Tình huống này xếp vào lại nghiêm trọng do đây là dò hỏi cơ mật hoàng thất, ai biết khi hắn hỏi thăm hành tung của Thái Tử có ấp ủ âm mưu gì.
Đế quốc Davis từ khai hoang lập quốc đến giờ chẳng hiếm muộn gì những kẻ nung nấu ý nghĩ mật đổ hoành quyền đường đường chính chính lên ngôi hoàng đế, nếu không cũng mượn mỹ danh muốn đòi dân chủ, muốn cộng hòa.
Nhưng mà hành vi của những người chỉ có thể nói là đầu óc có vấn đề, dưới sự dẫn dắt của hoàng thất Davis, bá tánh an cư lạc nghiệp, quốc lực càng ngày càng hùng mạnh đứng số một số hai trong tinh tế. Dân chúng đế quốc Davis phổng mũi không kịp chỉ muốn khoe khoang khắp nơi tiềm lực hùng hậu của quê nhà họ, đi đến đâu kiêu ngạo ưỡn ngực đến đấy.
Những tên đầu óc úng nước có mưu đồ đảo chính, đừng nói hoàng thất chậm trễ chưa ra tay nên nói là bá tánh còn cao tay hơn phun chết loại đầu óc ngu xi kia.