Chương 49: Điều khiển cơ giáp – chung với lạc phi thực thoải mái

Mạc Hàm đáp ứng học, Lạc Phi tự nhiên sẽ kiên nhẫn chỉ dạy.

Cơ giáp trí năng cấp S dùng tinh thần lực của chủ nhân khống chế, chỉ cần hoàn thành kết nối tinh thần là được, giống như Lạc Phi cùng Trọng Minh, ngay từ khi Lạc Phi còn rất nhỏ Trọng Minh đã đi theo Lạc Phi, cơ giáp cùng chủ nhân gắn bó chặt chẽ không thể chia lìa, nó là đồng bạn thân thiết nhất của chủ nhân, biết hết thảy ký ức của chủ nhân, hơn nữa còn có thể dựa vào chỉ lệnh truyền tới từ não chủ nhân để chấp hành.

Thế nhưng kỹ thuật chế tạo cơ giáp cấp S là cơ mật lớn nhất đế quốc, hiện giờ nắm giữ kỹ thuật này chỉ có xưởng chế tạo cơ giáp do chú Bố Lai Ân quản lý, cơ giáp trí năng cấp S, toàn bộ đế quốc chỉ có hơn mười đài, phải là quân đoàn trưởng của các quân đoàn lớn, bệ hạ cùng hoàng tử mới có tư cách sở hữu, bất quá phải trải qua quá trình thẩm tra nghiêm khắc của hiệp hội cơ giáp cùng liên kết tinh thần, người bình thường cho dù có tiền cũng không mua được.

Bởi vì hiệp hội quản lý rất nghiêm khắc, cho dù là hoàng tử thì cũng chỉ có đại hoàng tử đủ điều kiện sở hữu cơ giáp chiến đấu cấp S Trọng Minh. Lạc Ninh tuy cũng có một đài cơ giáp cấp S nhưng không trang bị vũ khí hỏa lực, không có năng lực tác chiến khủng bố, một pháo có thể hủy diệt cả một thành phố như Trọng Minh.

Lạc Phi tạm thời không có cách nào chế tạo chiến giáp cấp S cho Mạc Hàm, vì thế chỉ dạy Mạc Hàm điều khiển chiến giáp cấp C bình thường. Mạc Hàm không cần ra chiến trường gϊếŧ giặc, loại chiến giáp này ứng phó nguy hiểm bình thường cũng dư dả.

Chiến giáp cấp C cần thao tác tay điều khiển, Lạc Phi tỉ mỉ giới thiệu những phím lệnh trên đài điều khiển cho Mạc Hàm, tỷ như phím khống chế di động, cần điều khiển cân bằng, ngoài ra còn có hệ thống chỉ lệnh đứng lên ngồi xuống, nhảy, lăn, tất cả đều phải luyện tập rất nhiều lần mới có thể nắm giữ.

Sau khi dạy tri thức lý luận xong, Lạc Phi mỉm cười bảo Mạc Hàm ngồi xuống trước đài điều khiển: “Em sẽ chọn một màn đơn giản, anh thử một chút xem.”

Lạc Phi chọn một màn trong giáo trình nhập môn sơ cấp của hệ thống, cảnh tượng là một vùng hoang mạc, trong hoang mạc có rất nhiều hòn đá là chướng ngại vật, Mạc Hàm cần phải điều khiển cơ giáp tránh né chướng ngại vật chạy đến điểm đích.

Trước kia Mạc Hàm chưa từng điều khiển cơ giáp chiến đầu, bất quá anh rất thông minh, nghe một chút liền thông. Đài điều khiển cơ giáp chi chít phím ấn, người bình thường có lẽ phải luyện tập rất nhiều mới có thể nhớ được, thế nhưng chỉ nghe Lạc Phi nói qua một lần, Mạc Hàm đã ghi nhớ hết thảy.

Mạc Hàm nghiêm túc nhìn cảnh tượng chân thật trên màn hình toàn tức trước mặt, chướng ngại vật có cao có thấp, muốn thông qua phải lách người phải nhảy lên né tránh.

Lạc Phi ở bên cạnh quan sát, lúc Mạc Hàm nghiêng qua bên cạnh, Lạc Phi phát hiện Mạc Hàm không nắm được độ mạnh yếu nên suýt chút nữa làm cơ giáp ngã xuống đất, cậu liền đứng bên cạnh nắm nhẹ tay Mạc Hàm làm mẫu: “Thời gian ấn phím và giữ phím có liên quan trực tiếp tới khoảng cách cùng lực độ, loại chướng ngại vật nhỏ này, lúc cơ giáp di chuyển tới anh chỉ cần ấn 0.5 giây là được, bằng không cơ giáp sẽ mất cân bằng, lật nghiêng qua một bên.”

Nghe âm thanh trầm thấp bên tai, nhịp tim của Mạc Hàm lại một lần nữa mất đi khống chế.

Lạc Phi đứng bên cạnh anh, bán ôm anh vào lòng, Mạc Phi vừa chơi bóng xong nên trên người chỉ mặc một kiện áo thun, nhiệt độ cơ thể rõ rệt truyền tới, Mạc Hàm có thể cảm giác được cánh tay cùng l*иg ngực săn chắc, còn có hô hấp ấm áp của Lạc Phi phả vào bên tai khi nói chuyện.

Tim đập càng lúc càng nhanh, trong không gian im lắng lại càng rõ ràng hơi.

Mạc Hàm cố trấn định nghe Lạc Phi giảng giải, chính là thao tác ngón tay lại loạn thành một đoàn, kết quả không cẩn thận gạt thấp cần cân bằng, cơ giáp trực tiếp bổ nhào xuống đất.

Lạc Phi đang nói chuyện, cơ giáp đột nhiên nghiêng hẳn về phía trước, cậu bất ngờ không kịp phản ứng vội vàng chống tay lên đài điều khiển, bất quá cơ thể theo quán tính vẫn đổ ập tới phía trước.

Hai người với tư thế ái muội dán sát vào nhau, Lạc Phi vừa vặn đè Mạc Hàm lên đài điều khiển.

Trước ngực là đài điều khiển lạnh như băng, sau lưng là thân thể nóng rực của Lạc Phi, hơi thở mang theo tin tức tố alpha mãnh liệt ập thẳng tới làm lỗ tai Mạc Hàm nháy mắt đỏ ửng, theo phản xạ có điều kiện muốn chạy trốn.

Lạc Phi thực phong độ mỉm cười, nhanh chóng chỉnh cần cân bằng để cơ giáp đứng dậy, thuận tay kéo Mạc Hàm, ôn nhu nói: “Không sao, lúc mới tập luyện có chút không quen, chỉ lệnh phím ấn nhiều lắm, anh cứ từ từ luyện tập. Chú ý phối hợp hai tay trái phải, để em chỉnh độ khó thấp xuống một chút.”

Lạc Phi chỉnh độ khó xuống mức thấp nhất, chướng ngại vật trong phó bản lập tức biến mất hơn phân nửa.

Sắc mặt Mạc Hàm khá xấu hổ, cảm thấy có chút mất mặt.

Cũng may Lạc Phi không chê cười anh mà thực kiên nhẫn tiếp tục dạy anh điều khiển.

Hai người ở trong phòng huấn luyện luyện tập một giờ, Mạc Hàm cũng dần dần nắm giữ được một ít kỹ xảo điều khiển—– tỷ như lúc lướt qua chướng ngại vật có thể ra chỉ lệnh nhảy hoặc lăn, như vậy cơ giáp có thể nhanh nhẹn lại dễ dàng vượt qua chướng ngại vật như nhân loại.

Thẳng đến khi Mạc Hàm đạt được trọn điểm trong chương trình sơ cấp, Lạc Phi mới bắt đầu chỉ anh sử dụng vũ khí.

Dao điện từ dùng để cận chiến, pháo ion dùng trong viễn chiến… Kỷ xảo thực chiến khẳng định không thể học trong một hai ngày. Lạc Phi tỉ mỉ làm mẫu hướng dẫn, hơn nữa còn nói lúc gặp cơ giáp chiến đấu tương tự thì có thể dùng l*иg phòng ngự chống đỡ công kích của đối phương cùng biện pháp phản công.

Mạc Hàm học rất nghiêm túc, Lạc Phi giảng giải cũng thực kiên nhẫn.

Trong khoang điều khiển phong kín có một tia ấm áp nhẹ nhàng lưu động giữa hai người.



Từ trước cho tới giờ Mạc Hàm chưa từng nghĩ tới mình cư nhiên có thể cùng một người ở chung lâu như vậy, đặc biệt là trong lòng hoàn toàn không có tí ti phản cảm nào.

Đại hoàng tử đơn thuần ngốc nghếch trong ký tức tựa hồ đã dần dần biến mất, thay thế là quân nhân đế quốc ôn nhu, suất khí, kiên nhẫn lại săn sóc.

Trước đó Lạc Phi có nói, ấn tượng về một người có thể theo thời gian mà chậm rãi thay đổi, có vài người lúc mới gặp có ấn tượng thực bình thường, thế nhưng khi ở chung lâu dài sẽ phát hiện người đó có rất nhiều ưu điểm hấp dẫn.

Những lời này quả nhiên nói đúng rồi, cảm giác của Mạc Hàm đối với Lạc Phi chính là vậy, lúc mới gặp chỉ cảm thấy đơn thuần ngốc nghếch, còn giả vờ diễn trò trước mặt anh, làm anh nhịn không được muốn đùa giỡn một phen, hệt như trêu chọc một con cún con đơn thuần đáng yêu.

Thế nhưng theo thời gian trôi qua, anh hiểu nhiều hơn, cũng càng bị hấp dẫn hơn…

Này cũng giống như nấu nước sôi vậy, ban đầu nước trong nồi thực lạnh, cũng thực bình ổn, thế nhưng dần dần nước bắt đầu nóng lên, thẳng đến cuối cùng sẽ hoàn toàn sôi trào, quá trình này thực thong thả, Mạc Hàm không hề phát hiện, thẳng đến khi trái tim anh hoàn toàn lệch nhịp, khi ấy có nhận ra thì cũng không còn cơ hội khống chế.

Chỉ có thể tiếp nhận.

Thấy Mạc Hàm tựa hồ đang suy tư, Lạc Phi cười khẽ: “Hôm nay tới đây thôi, kỹ thuật điều khiển cơ giáp chiến đấu không phải một ngày hai ngày là có thể học được, sau này em từ từ chỉ anh.”

Mạc Hàm hồi phục tinh thần, thản nhiên ừm một tiếng: “Cần giao học phí như Y Mạn không?”

Lộ Đức Duy Hi dạy Y Mạn học ngắm bắn, Y Mạn liền thực hào khí mở miệng nói muốn tặng đối phương một đài cơ giáp trí năng tự mình chế tạo. Mạc Hàm không biết chế tạo cơ giáp, thế nhưng anh là cổ đông lớn của tập đoàn Phong Dương, có thể tặng Lạc Phi các sản phẩm mới mà tập đoàn nghiên cứu, tựa như khoang thuyền trò chơi đã tặng dịp sinh nhật vậy.

Kết quả câu trả lời của Lạc Phi làm Mạc Hàm thực bất ngờ: “Chuyện học phí không cần để ý đâu, giữa chúng ta không cần khách khí như vậy, nguyên nhân thì anh biết mà.”

“….” Nguyên nhân đương nhiên là Lạc Phi thích anh.

Chống lại ánh mắt ôn nhu lại nghiêm túc của Lạc Phi, Mạc Hàm không khỏi có chút chột dạ, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Lạc Phi, kỳ thực cậu cũng không hiểu rõ anh, có lẽ anh chỉ thích hình tượng của anh lúc này thôi. Một ngày nào đó khi cậu sẽ biết anh không như cậu tưởng đâu.”

Kỳ thực anh là omega vẫn luôn đeo lớp mặt nạ alpha. Nếu có một ngày Lạc Phi biết bí mật này, liệu cậu ấy có còn thích anh không? Người Lạc Phi thích là alpha Mạc Hàm chứ không phải omega Mạc Lâm.

Nghe vậy, Lạc Phi không khỏi nghi hoặc: “Ý anh là, anh có rất nhiều bí mật giấu em, đúng không?”

Mạc Hàm nghiêm túc gật gật đầu.

Lạc Phi mỉm cười: “Cho dù anh có rất nhiều bí mật tạm thời không thể nói với em cũng không sao, nếu em thích anh thì tự nhiên sẽ tiếp nhận hết thảy của anh. Em thích chính là con người anh, không phải thân phận hay bối cảnh. Chuyện quá khứ không quan trọng, em càng coi trọng tương lai hơn.”

Người này so với mình nghĩ còn cố chấp hơn, cũng si tình hơn tất cả những người mà mình từng tiếp xúc.

Loại tín nhiệm liều lĩnh này của Lạc Phi làm trong lòng Mạc Hàm cảm thấy thực ấm áp, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên: “Chờ đến lúc biết rồi nói những lời này cũng không muộn.” Nếu cậu có thể tiếp nhận hết thảy về anh, có lẽ anh cũng sẽ hảo hảo suy ngẫm một chút, rốt cuộc có nên làm vương tử phi của cậu hay không.

Ngay lúc này thông tấn khí của Mạc Hàm sáng lên, là Y Mạn gửi tin: “Mạc Hàm, khi nào chúng ta quay lại trường?”

Con heo lười này cuối cùng cũng chịu dậy, Mạc Hàm thuận tay đáp lại: “Cùng ăn cơm trưa đi, ăn xong rồi về.”

****

Mạc Hàm cùng Lạc Phi rời khỏi phòng huấn luyện cơ giáp tới nhà ăn, Y Mạn quả nhiên đang chờ bọn họ ở cửa, cười thực sáng lạn. Lộ Đức Duy Hi mặt lạnh đứng bên cạnh, đại khái là bị Y Mạn nhõng nhẽo kéo tới.

Thấy hai người, Y Mạn lập tức cười tủm tỉm chạy tới: “Hai người đúng là tràn đầy tinh lực a! Hôm qua leo lúi mệt như vậy, hôm nay vẫn có thể dậy sớm!”

Leo núi mệt? Cái người ngồi xe huyền phù lên núi lẫn xuống núi cư nhiên không biết xấu hổ than mệt.

Lạc Phi liếc trắng mắt: “Mình lười thì thôi, đừng có tìm cớ, anh ngủ hơn mười mấy tiếng rồi đi?”

Y Mạn đúng lý hợp tình nói: “Cuối tuần không ngủ nướng thì thực có lỗi với từ cuối tuần a!”

Lộ Đức Duy Hi giật giật khóe miệng, không muốn phản bác lời ngụy biện của đối phương.



Bốn người đi vào phòng ăn, Y Mạn thừ hào sảng cầm thực đơn điện tử gọi một bàn mỹ thực: “Hôm nay anh mời.”

Mọi người cũng không giành.

Chỉ là Y Mạn gọi món hơi nhiều, cả một bàn đầy ắp, Lộ Đức Duy Hi vốn tưởng sẽ không ăn hết, kết quả làm cậu mở rộng tầm mắt chính là Y Mạn cư nhiên ăn sạch sành sanh…

Ăn sạch?!

Người này là heo à? Sức ăn lớn như vậy? Nếu là alpha không giàu có, nếu cưới anh ta về phỏng chừng không nuôi nổi.

Ăn cơm xong, Y Mạn cùng Mạc Hàm chuẩn bị trở về trường, Lạc Phi cùng Lộ Đức Duy Hi đưa hai người ra cổng.

Y Mạn lưu luyến không rời nhìn xá hữu mặt lạnh của Lạc Phi nói: “Anh sẽ tới tìm em.”

Lộ Đức Duy Hi thầm nghĩ, anh đừng có tìm tôi, bất quá ngoài mặt vẫn lãnh đạm ừm một tiếng.

Lạc Phi mỉm cười nói với Mạc Hàm: “Cuối tuần sau nều rảnh, anh có thể qua đây, em sẽ tiếp tục chỉ anh sử dụng vũ khí cơ giáp.”

Mạc Hàm thản nhiên nói: “Xem tình hình thế nào đã.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng đã quyết tâm cuối tuần sau sẽ đến. Với lại, anh quả thực rất hứng thú với điều khiển cơ giáp chiến đấu, muốn theo Lạc Phi học. Còn một điều không thể không thừa nhận, anh muốn gặp Lạc Phi.

Nghĩ tới suốt một tuần không được gặp người này, trong lòng cư nhiên có chút luyến tiếc.

****

Trên đường trở về, Y Mạn tò mò hỏi: “Mạc Hàm, sao tự dưng cậu lại theo Lạc Phi học điều khiển cơ giáp chiến đấu? Chẳng lẽ cậu cũng muốn tham gia cơ giáp đại tái à?”

Mạc Hàm giật mình: “Cơ giáp đại tái là cái gì?”

Y Mạn cười tủm tỉm giải thích: “Hàng năm đế quốc đều tổ chức cơ giáp đại tái giữa các trường, đai đa số học viên trường quân đội đều tham gia, học viên của các trường khác nếu thấy hứng thú cũng có thể báo danh. Ba hạng đầu có thể nhận được cơ giáp chiến đấu đặc chế—- là cơ giáp cho chính tay cha tôi, Bố Lai Ân tiên sinh chế tạo, đây là phần thưởng mà rất nhiều học viên mơ ước a.”

Mạc Hàm có chút động tâm: “Tôi cũng có thể tham gia à?”

“Đương nhiên là được, đại học Hách Nhĩ Mạn có năm vé tham dự, nếu cậu muốn thì phải vượt qua vòng sơ tuyển, vòng loại cùng vòng bán kết để giành vé tham dự, như vậy mới có thể đại diện trường chúng ta tới thủ đô tham gia trận chung kết. Lạc Phi là học viên trường quân đội nhất định cũng tham gia, với trình độ của cậu ấy, tôi nghĩ muốn giành giải quán quân là không thành vấn đề.”

Tâm tình Mạc Hàm không khỏi hưng phấn, Lạc Phi dạy anh chính là căn bản thao tác điều khiển cơ giáp chiến đấu, nếu anh có thể nắm giữ càng nhiều kỹ xảo hơn thì có phải cũng có thể tham gia giải đấu không?

Trước kia, Mạc Hàm chưa từng chú ý đến loại giải đấu này, thế nhưng Lạc Phi làm anh kiến thức được mị lực của cơ giáp chiến đấu.

Bất đồng với vật lộn quyết chiến cần khảo nghiệm thể năng, khi đối chiến bằng cơ giáp, công năng hai bên đều không sai biệt lắm, thắng bại dựa vào phản ứng nhạy bén của người điều khiển cùng kỹ xảo tác chiến, cho dù là omega có thể lực thua kém alpha cũng có thể dựa vào kỹ xảo để chiến thắng.

Trình độ vật lộn quyết chiến của Mạc Hàm chỉ ở mức bình thường, trước đây tuy đã trải qua bồi dưỡng đặc biệt nhưng thiên phú có giới hạn, không có cách nào đạt được trình độ cao hơn.

Thế nhưng cơ giáp thì khác, chỉ cần phản ứng nhanh, thao tác chuẩn xác thì hoàn toàn có thể chiến thắng vô số alpha.

Nghĩ đến đây, Mạc Hàm liền quyết đoán nói: “Vậy tôi cũng báo danh thử xem.”

Về phương diện điều khiển cơ giáp chiến đấu, Lạc Phi chính là thầy của anh.

Anh thật muốn xem xem, anh có thể trò giỏi hơn thầy chiến thắng được người thầy đã dạy mình hay không!

…(cont)…