Chương 48: Ước định mới – mạc hàm biết ghen

Vừa rửa mặt xong, Mạc Hàm liền nhận được tin Lạc Phi gửi tới: “Dậy chưa? Em dẫn anh đi ăn sáng.”

Bảy giờ sáng cuối tuần là thời gian thích hợp nhất để ngủ nướng, bất quá Mạc Hàm bình thường đã quen làm việc cùng nghỉ ngơi theo quy luật, cho dù là cuối tuần cũng không nằm ỳ trên giường. Do dự một chút, Mạc Hàm cuối cùng cũng trả lời: “Ừm, mười phút nữa gặp dưới lầu.”

Lúc Mạc Hàm xuống lầu, Lạc Phi đã chờ sẵn ở đó, trên người mặc quân trang chỉnh tề, mỉm cười sáng lạn mà ấm áp, hệt như cảnh trong mơ.

Nghĩ đến hình ảnh Lạc Phi hôn mình trong giấc mơ, tai Mạc Hàm hơi nóng lên, lập tức dời tầm mắt: “Sao lại dậy sớm như vậy?”

“Em quen rồi.” Lạc Phi quan tâm hỏi: “Tối qua anh ngủ ngon không? Ở khách sạn này có quen không?”

“Cũng được.” Kỳ thực tối qua ngủ không ngon chút nào, cảnh tượng hỗn loạn trong mơ làm Mạc Hàm căn bản không thể ngủ sâu, buổi sáng còn bị nụ hôn của Lạc Phi làm bừng tỉnh. Bất quá chuyện mơ thấy Lạc Phi, Mạc Hàm cũng ngượng ngùng nói cho đối phương biết, làm bộ như bình thường, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, đi ăn sáng.”

Lạc Phi mỉm cười gật gật đầu, dẫn Mạc Hàm tới căn tin.

Lúc đi ngang qua sân thể dục, Mạc Hàm thấy một nhóm học viên đang chạy bộ, cước bộ đặc biệt nghiêm chỉnh.

Không khí ở trường quân đội khác hẳn với đại học Hách Nhĩ Mạn, một đường đi tới, Mạc Hàm có thể rõ ràng cảm nhận được nghiêm cẩn cùng kỷ luật ở nơi này, lúc dùng cơm trong căn tin, mọi người xếp hàng đặc biệt chỉnh tề, không hề xuất hiện tình trạng chen lấn, cũng không có chuyện châu đầu ghé tai trò chuyện ồn ào. Cả căn tin thực im lặng, cho dù là đồng học thân thiết nói chuyện cũng khống chế tốt âm lượng.

Lạc Phi dẫn theo Mạc Hàm dạo một vòng lấy đồ ăn sáng, nhỏ giọng nói: “Thích ăn gì cứ việc lấy, quét thẻ của em là được.”

Hô hấp ấm áp của Lạc Phi phả bên tai, có chút ngứa. Trái tim Mạc Hàm giật thót, lẳng lặng bảo trì khoảng trì khoảng cách với Lạc Phi, sau đó tự động chọn vài món thoạt nhìn không tệ cộng thêm một ly sữa nóng.

Lạc Phi cũng bưng bữa sáng tới, hai người ngồi xuống song song nhau.

Mạc Hàm vừa ăn vừa bình luận: “Bữa sáng ở trường cậu ăn rất ngon.”

Lạc Phi mỉm cười: “Hương vị quả thực rất tốt, bất quá chủng loại không phong phú như trường anh.”

Trước kia lúc giả mạo là học viên Hách Nhĩ Mạn, Lạc Phi từng bảo Trọng Minh cẩn thận điều tra tất cả tư liệu về đại học Hách Nhĩ Mạn, tự nhiên biết rất rõ.

Nhớ tới chuyện Lạc Phi từng giả làm học viên hệ khoa học nông nghiệp, Mạc Hàm nhịn không được muốn chọc một chút: “Khi ấy cậu nói lầu hai căn tin đại học Hách Nhĩ Mạn có một tiệm bánh ngọt mới mở rất ngon. Cậu có ăn thử bánh ngọt ở đó chưa?”

Nhắc tới chuyện xấu hổ kia, Lạc Phi ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Đó đều là tư liệu Trọng Minh tra được, em chưa tới nhà ăn trường anh bao giờ.”

Thấy Lạc Phi xấu hổ, Mạc Hàm cười khẽ: “Về sau có cơ hội qua trường, anh dẫn cậu đi ăn thử.”

Lạc Phi sửng sốt nhìn Mạc Hàm, cậu không ngờ Mạc Hàm cư nhiên lại chủ động mời mình qua bên ấy chơi, xem ra, Mạc Hàm chẳng những không chán ghét, ngược lại càng lúc càng có hảo cảm với cậu a.

Lạc Phi hưng phấn sáng bừng mắt: “Em thật sự có thể tới tìm anh à?”

Chống lại ánh mắt trong suốt của đối phương, trái tim Mạc Hàm mềm nhũn, kìm lòng không đậu gật đầu: “Nếu có thời gian… thì đương nhiên là có thể.”

Lạc Phi lập tức híp mắt cười cười: “Chỉ cần có thể tới tìm anh, lúc nào em cũng có thể rút ra thời gian cả.”

Những lời này lại làm trái tim Mạc Hàm loạn nhịp, anh đột nhiên phát hiện Lạc Phi vẫn luôn chân thành, thẳng thắn lại nhiệt tình nhìn mình, khi ấy mình không có cách nào nhẫn tâm cự tuyệt.

Có lẽ, anh đã sớm vô tri vô giác rơi vào tay giặc đi. Dù sao Lạc Phi cũng không giống những người vì gia thế Mạc gia mà theo đuổi anh. Lạc Phi không hề để ý tới chuyện anh là người thừa kế Mạc gia, thậm chí không thèm để ý thân phận alpha mà anh ngụy trang, tình cảm của Lạc Phi dành cho anh không hề có chút tạp chất nào, tinh khiết như nước vậy.

Đó là thiếu niên vừa chớm yêu, tình cảm yêu thích kia vô cùng đơn thuần, vô cùng nhiệt liẹt.

Bị một người như vậy đả động kỳ thực cũng rất bình thường đi?

Nghĩ tới chuyện này liền cảm thấy đau đầu, hơn nữa mặt cũng đau.

Trước đó không lâu anh còn thực tự tin nói mình tuyệt đối sẽ không động tâm, kết quả bây giờ bị vẽ mặt quá bất ngờ, hoàn toàn không kịp phòng bị.

Mạc Hàm không nói nữa, cúi đầu rầu rĩ ăn bữa sáng. Lạc Phi cũng không quấy rầy, hai người nhanh chóng ăn xong, sau đó thu dọn chén dĩa rời khỏi căn tin.

Lúc ở cửa căn tin, Mạc Hàm đột nhiên nhìn thấy một nam sinh thân hình cao lớn đi về phía này, sở dĩ anh chú ý là vì dáng vẻ đối phương rất suất, hơn nữa trong suất lại có chút thành thục ổn trọng, hẳn là học viên lớp trên.

Làm Mạc Hàm ngoài ý muốn là sau khi thấy bọn họ, người nọ liền đi tới chào hỏi: “Lạc Phi, sớm a.”

Lạc Phi cũng cười nói: “Sớm a học trưởng.”

—– người này chính là học trưởng mà Lạc Phi quen biết ở sân bóng rổ trước đó, Tiêu Úy Minh.

Tiêu Úy Minh thân thiết vỗ vai Lạc Phi: “Sáng nay rảnh không? Tới sân chơi một trận.”

“Đợi lát nữa em trả lời.”

Tiêu Úy Minh liếc nhìn Mạc Hàm một cái, nghi hoặc hỏi: “Vị này là…”

Lạc Phi giới thiệu: “Anh ấy là bạn em, hôm qua có việc qua đây nên nghỉ lại trong khách sạn, em dẫn ảnh tới anh sáng.”

Tiêu Úy Minh mỉm cười: “Hóa ra là vậy, vậy em dẫn bạn đi xem trường đi, anh vào ăn sáng. Muốn chơi bóng thì trong vòng một tiếng nữa gửi tin cho anh.”

Lạc Phi gật gật đầu: “Tốt, tạm biệt học trưởng.”

Sau khi Tiêu Úy Minh đi, Lạc Phi chủ động giải thích: “Người đó là học trưởng năm ba, gọi là Tiêu Húy Minh, là xã trưởng xã đoàn bóng rổ trường tụi em, em quen anh ấy lúc chơi bóng ở sân vận động, sau đó được anh ấy đề cử gia nhập xã đoàn.”

Mạc Hàm thản nhiên nói: “Nga.”

Anh không có hứng thú với vị học trưởng kia, bất quá có chút bất ngờ, Lạc Phi cư nhiên biết chơi bóng rổ.



Sau khi rời căn tin, Lạc Phi liền nói: “Em dẫn anh đi xem trường nha?”

Mạc Hàm lắc đầu: “Không cần, lần trước đã đi một lần rồi, không phải học trưởng hẹn cậu chơi bóng à? Cứ đi đi.”

“Em chơi bóng, vậy anh làm gì? Hay là anh cũng qua chơi đi?”

“Anh không biết chơi bóng rổ, cậu cứ chơi đi, anh ngồi xem, vừa lúc cũng muốn xem trình độ bóng rổ trường cậu.”

Nếu Mạc Hàm nguyện ý xem, Lạc Phi cũng không rối rắm nữa, dứt khoát quay về ký túc xá thay đồ. Cởi quân trang, mặc quần áo vận động màu đen, áo bỏ vào trong quần lộ ra phần thắt lưng nhỏ gọn, đôi chân thon dài, dáng người vô cùng hoàn mỹ.

Vì có chút hiếu kỳ, Mạc Hàm cũng theo Lạc Phi đi tới sân bóng rổ.

Tiêu Úy Minh đã liên hệ với nhóm đồng học, cộng thêm Lạc Phi là vừa vặn mười một người, chia làm hai đội, mỗi đội năm người, người còn lại làm trọng tài.

Mạc Hàm ngồi bên cạnh xem, tuy không biết chơi nhưng quy tắc bóng rổ thì vẫn biết, vị trí của Lạc Phi hẳn là tiền đạo, sau khi đội hữu cướp được bóng sẽ tận sức chuyền cho Lạc Phi, để cậu ném bóng vào rổ kiếm điểm.

Kỹ thuật của Lạc Phi lợi hại ngoài dự đoán của mọi người, bị đội kia vây quanh cư nhiên vẫn có thể nhanh nhẹn dẫn bóng vượt qua, động tác ném rổ cũng đặc biệt lưu loát.

Thiếu niên suất khí chạy băng băng trên sân bóng vô cùng chói mắt, trên người rất nhanh liền túa ra một tầng mồ hôi, dưới ánh đèn chiếu rọi, làn da tựa hồ sáng bón nhu hòa. Lạc Phi như vậy, toàn thân cao thấp tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân cùng sức sống, bất đồng rất lớn với dáng vẻ cười củm tỉm theo đuôi mình cùng khờ dại khi thổ lộ.

Trước kia, hiểu biết của Mạc Hàm về Lạc Phi quá phiến diện, cứ tưởng Lạc Phi là một chú cún con đơn thuần ngốc nghếch lớn lên trong vòng tay bảo hộ của bệ hạ, hoàn toàn chưa được trải đời. Thế nhưng càng hiểu biết nhiều hơn, Mạc Hàm phát hiện Lạc Phi có rất nhiều ưu điểm, tỷ như tri thức về súng ống hay vật lộn quyết chiến, lúc xử lý sự tình vô cùng quyết đoán, thời điểm mấu chốt đặc biệt đáng tin cậy, là một nam nhân có bản lĩnh. Hiện giờ nhìn Lạc Phi trên sân bóng, kỹ thuật giữ bóng, ném rổ đều suất đến mức làm người ta không thể dời mắt.

Lạc Phi cùng Tiêu Úy Minh lại làm đối thủ, hai người truy truy đuổi đuổi, điểm số vẫn giằng co, hiệp một kết thúc, điểm số là huề nhau.

Lúc bảng đếm thời gian còn mười giây cuối, Lạc Phi dẫn bóng tiến tới trước, Tiêu Úy Minh cùng đội hữu lập tức quay về phòng thủ.

Lạc Phi liếc nhìn ba người đối phương liên hợp phòng thủ, tìm được khoảng không lập tức lưu loát xoay người dẫn bóng vượt qua người bên trái, sau đó tiếp tục di động qua phải. Vốn Lạc Phi định dùng động tác giả lừa học trưởng, kết quả Tiêu Úy Minh đoán được, bám sát không thôi.

Đối phương còn một người từ bên phải bao vây tới, Lạc Phi nghiêng người muốn chuyền bóng cho đội hữu, ngay lúc này không cẩn thận bị bả vai đối phương đυ.ng trúng.

Trong lúc làm động tác chuyền bóng, trọng tâm thân thể không vững, bị va chạm như vậy trực tiếp ‘ầm’ một tiếng ngã lăn xuống đất.

Nghe thấy tiếng thân thể mạnh mẽ nện xuống nền đất, trái tim Mạc Hàm tựa hồ bị một đôi tay mạnh mẽ siết chặt, anh bật dậy, muốn chạy xuống xem Lạc Phi có bị thương hay không, kết quả anh còn chưa tới sân bóng, chỉ thấy vị học trưởng Tiêu Úy Minh kia cười tủm tỉm vươn tay, hỏi Lạc Phi: “Không sao chứ?”

Lạc Phi đưa tay tới, Tiêu Úy Minh kéo Lạc Phi đứng dậy, quan tâm hỏi: “Có bị thương không?”

Người đυ.ng ngã Lạc Phi có chút áy náy: “Thực xin lỗi học đệ, vừa nãy nôn nóng quá, là anh phạm quy.”

“Không sao.” Lạc Phi phủi phủi quần áo, cười sảng khoái: “Lúc chơi bóng có va chạm cũng bình thường mà, học trưởng không cần để ý.”

Đối phương phạm quy, trọng tài xác định phạt bóng.

Lạc Phi đứng trước đầu cầu, nhận bóng trọng tài đưa qua chụp nhẹ một chút rồi ngẩng đầu nhắm ngay vành giỏ, hơn kiễng mũi chân, tay duỗi tới trước, quả bóng nhẹ nhàng bay tới, xoạt một tiếng chuẩn xác rơi vào giỏ—– quả bóng vô cùng chuẩn xác, thậm chí còn không chạm vào vành giỏ, rớt xuống ngay tâm.

Bên tai vang lên tiếng vỗ tay của nhóm người xem, nhóm đội hữu cũng chạy tới vỗ vai Lạc Phi cổ vũ.

Lạc Phi cười tươi rói, quay về chỗ nghỉ ngơi, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi.

Mạc Hàm quay qua nhìn Lạc Phi, hơi nhíu mày nói: “Vừa nãy bị ngã không sao chứ?”

Lạc Phi mỉm cười lắc đầu: “Không sao. Em da dày thịt béo, ngã như vậy hoàn toàn không có cảm giác gì.”

Mạc Hàm trầm mặc một lát mới thấp giọng hỏi: “Cậu cùng học trưởng Tiêu Úy Minh kia thân lắm à?”

“Đúng vậy, cuối tuần tụi em thường xuyên chơi bóng, kỹ thuật của học trưởng rất tốt, hiếm khi em gặp được đối thủ lợi hại như vậy. Học trưởng rất chiếu cố em, giới thiệu em gia nhập xã đoàn bóng rổ, đoạn thời gian trước trường tổ chức cuộc thi tranh luận, anh ấy cho em mượn rất nhiều bút ký.”

“…” Trong lòng Mạc Hàm đột nhiên có chút không thoải mái.

Hóa ra ở nơi mình không biết, Lạc Phi có một học trưởng thân thiết như vậy.

Hai người ở trên sân bóng truy truy đuổi đuổi cùng phân cao thấp, tuy là đối thủ nhưng lại rất ăn ý. Vừa nãy lúc Lạc Phi ngã xuống, vị học trưởng kia thực tự nhiên đưa tay kéo Lạc Phi dậy, Lạc Phi cũng thực tự nhiên đưa tay cho đối phương, hai người nhìn nhau mỉm cười, hình ảnh đó thấy thế nào cũng thực chói mắt.

Lạc Phi rất nhanh liền cảm nhận được Mạc Hàm có chút buồn bực, liền lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Không thoải mái à?”

Mạc Hàm nghiêm mặt: “Không có gì, cậu chơi tiếp đi.”

Lạc Phi nghi hoặc gãi gãi đầu, vừa lúc hiệp hai đã bắt đầu, cậu chỉ đành mỉm cười với Mạc Hàm một chút rồi xoay người đi vào sân bóng.

Mạc Hàm hít sâu một hơi, cố làm mình bình tĩnh trở lại, trước nay anh không phải người hẹp hòi, thế nhưng vừa nãy, anh cư nhiên để ý Lạc Phi quá thân cận với vị học trưởng kia, thấy hai người ăn ý nhìn nhau mỉm cười, trong lòng anh cư nhiên có chút chua chua. Cảm giác đó, có thể gọi là… ghen không?

Anh cư nhiên vì Lạc Phi mà ghen?

Nghĩ vậy, Mạc Hàm liền hận không thể tát mình hai bạt tai.

Thật sự là đủ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy mặt anh sẽ bị đánh tới sưng phù mất.

Trái tim băng giá nhiều năm như vậy, đối mặt với hết thảy vẫn luôn bình tĩnh, Mạc Hàm cư nhiên lại bại trong tay cún con đơn thuần Lạc Phi…

Ngay cả bản thân Mạc Hàm cũng không thể tin được.

****

Sau khi trận bóng kết thúc, đội Lạc Phi chiến thắng, học trưởng Tiêu Úy Minh chủ động đề nghị mời cơm.

Lạc Phi liếc nhìn Mạc Hàm một cái, thấp giọng nói: “Em không đi đâu, em còn phải bồi bạn em nữa. Mấy anh đi đi, lần sau em sẽ mời.”



Theo tầm mắt Lạc Phi, Tiêu Úy Minh nhìn thấy Mạc Hàm sắc mặt lạnh nhạt ngồi bên sân bóng, liền sáp qua thì thầm hỏi: “Bạn? Là bạn trai à?”

Lạc Phi cười khẽ: “Trước mắt vẫn chưa phải, đang cố gắng.”

“Cậu ấy thoạt nhìn có chút lãnh đạm, lãnh mỹ nhân không dễ truy đâu a, em cố lên, nói không chừng rất nhanh sẽ thành công.”

Tin tức tố alpha trên người Mạc Hàm không quá rõ ràng, Tiêu Úy Minh đại khái đoán Mạc Hàm là beta.

Bởi vì số lượng omega cực kỳ ít ỏi nên rất nhiều alpha chọn lựa ở cùng một chỗ với beta, chuyện này ở trường quân đội rất thường thấy. Tiêu Úy Minh nghĩ Mạc Hàm là bạn trai beta Lạc Phi dẫn tới chơi, liền đứng ở góc độ học trưởng cỗ vũ.

Kết quả trong mắt Mạc Hàm, hai người thân mật dựa sát vào nhau thì thì thầm thầm, còn vừa nói vừa nhìn nhau mỉm cười…

Mạc Hàm không muốn thấy Lạc Phi thân mật với người khác như vậy, cau mày đứng dậy bỏ đi, Lạc Phi vội vàng đuổi theo, cười nói: “Thời gian vẫn còn sớm, bây giờ căn tin cũng chưa có cơm, hay là em dẫn anh tới phòng huấn luyện cơ giáp chơi một chốc nha?”

Mạc Hàm lạnh lùng nói: “Không cần, cậu đi mà chơi với học trưởng của mình đi, anh gọi Y Mạn trở về trường.”

Lạc Phi giật mình, có chút nghi hoặc: “Anh giận à?”

Sắc mặt Mạc Hàm cứng ngắc: “Vì sao phải giận?”

Lạc Phi ho khẽ một tiếng, vuốt vuốt mũi: “Gì mà ‘cậu đi mà chơi với học trưởng của mình đi’chứ? Sao em cảm thấy lời này có chút chua chua vậy?”

Tai Mạc Hàm đỏ lên, cố tỏ ra nghiêm túc: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Lạc Phi cười cười: “Kỳ thực em rất hi vọng anh ghen, bất quá khẳng định là em nghĩ nhiều rồi, anh căn bản không thích em, sao có thể ghen được chứ?”

“…”

—— cậu không nghĩ nhiều, anh đây đang tự tát mình vì ghen đây này.

Mạc Hàm không dám tiếp tục chủ đề làm mình xấu hổ này nữa, xoay người nói: “Anh gọi thử xem Y Mạn thức chưa.” Anh gọi thông tấn khí cho Y Mạn, kết quả là cơ giáp trí năng bắt máy đáp: “Thực xin lỗi, chủ nhân của ta đang ngủ, chờ đến khi thức dậy sẽ gọi lại cho ngài, cám ơn, tạm biệt!”

Mạc Hàm nhịn không được nhíu mày: “Cậu ta là heo à? Đã mười một giờ rồi mà vẫn còn ngủ!”

Lạc Phi cười nói: “Y Mạn từ nhỏ đã vậy, hôm nay là cuối tuần, khẳng định sẽ ngủ tới tận giờ cơm trưa. Trước kia em cũng từng nói chuyện này, kết quả anh ta nói, ngủ như vậy có thể tiết kiệm tiền bữa sáng.”

“… …”

Nếu Y Mạn còn chưa tỉnh ngủ, anh cũng không thể nào bỏ lại đối phương chạy về trường trước.

Lạc Phi nhân cơ hội đề nghị: “Theo em tới phòng huấn luyện cơ giáp chơi một tiếng đi, đến khi đó Y Mạn cũng dậy rồi, mọi người cùng ăn cơm trưa rồi quay về.”

Mạc Hàm bất đắc dĩ, chỉ đành đi theo Lạc Phi.

Lạc Phi dẫn Mạc Hàm vào khoang điều khiển cơ giáp, vừa điều chỉnh hệ thống vừa nói: “Lần trước anh tới, lúc dẫn anh tới đây em biết anh rất thích. Chính là vì khi đó em nói muốn theo đuổi anh nên anh mới vội vàng rời đi như vậy đúng không?”

Mạc Hàm không trả lời.

“Để em chỉ anh học cách điều khiển cơ giáp chiến đấu, anh muốn học không?” Lạc Phi quay đầu nhìn Mạc Hàm, thấy đối phương do dự liền ôn nhu nói: “Anh không cần áp lực tâm lý, em thực sự chỉ muốn chỉ anh học điều khiển cơ giáp mà thôi, sau này những lúc em không ở bên cạnh, nếu gặp phiền phức anh cũng có thể tự mình ứng phó. Em biết Mạc gia rất phức tạp, mỗi khi ra ngoài anh đều mang theo vệ sĩ, thế nhưng vệ sĩ không nhất định là hoàn toàn đáng tin, đôi khi, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.”

Lạc Phi nói rất có đạo lý. Khoảng thời gian này Mạc Hàm vẫn luôn ở trong trường nên khá an toàn, ký túc xá của đại học Hách Nhĩ Mạn không cho phép người ngoài tiến vào, Mạc Hàm cũng không cần dẫn theo vệ sĩ. Mấy lần qua trường quân đội tìm Lạc Phi kỳ thật vẫn luôn có vệ sĩ ở xa xa bảo hộ, chẳng qua nhóm Y Mạn không phát hiện mà thôi.

Cha vẫn rất lo lắng an toàn của anh, bản thân Mạc Hàm cũng rất cẩn thận, dù sao nguy cơ của Mạc gia vẫn chưa được giải trừ, anh không thể lơ là.

Nghĩ đến đây, Mạc Hàm liền quay đầu lại nhìn Lạc Phi: “Cậu thật sự muốn dạy anh điều khiển cơ giáp chiến đấu à?”

Lạc Phi gật đầu: “Đúng vậy. Kỹ thuật quyết chiến, bắn súng chỉ có thể dùng khi chiến đấu trên lục địa, nếu là ở vũ trụ gặp phiền toái thì hoàn toàn không có đất dụng võ, chỉ có thể dựa vào chiến giáp trí năng. Em biết anh có cơ giáp trí năng của mình, bất quá em đoán nó hẳn là cao thủ phân tích số liệu, phương diện chiến đấu không quá mạnh, đúng không?”

Mạc Hàm trầm mặc một lát mới nói: “Cậu đoán đúng, nó gọi là Nặc Á.” Nói xong, anh sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ: “Ra chào đại hoàng tử đi.”

Mặt dây chuyền sáng lên, bên tai truyền tới âm thanh máy móc nhàn nhạt: “Xin chào đại hoàng tử điện hạ, ta là cơ giáp tùy thân của chủ nhân, Nặc Á.”

“Xin chào.” Lạc Phi cong khóe miệng mỉm cười. Mạc Hàm chịu giới thiệu cơ giáp trí năng thần bí của mình với cậu, xem ra Mạc Hàm đã không còn quá phòng bị nữa. Nghĩ đến đây, Lạc Phi liền nhịn không được cao hứn, nhìn Mạc Hàm ôn nhu nói: “Cơ giáp chiến đầu hiện giờ đang bị giới hạn số lượng, không có lệnh xét duyệt thì rất khó mua được. Bất quá chú Bố Lai Ân chính là đại sư chế tạo cơ giáp, em có thể nghĩ cách nhờ chú ấy làm một đài cơ giáp rồi lén tặng cho anh, bình thường anh đừng để người ta phát hiện, lúc gặp nguy hiểm hẵn lấy ra dùng. Cứ vậy mặc dù không có em cùng vệ sĩ ở bên cạnh, anh cũng an toàn hơn.”

Có cậu cùng Trọng Minh ở, bất luận kẻ nào cũng không thể tổn thương một cọng tóc của Mạc Hàm, thế nhưng Lạc Phi cũng có việc của riêng mình, không thể nào bồi bên cạnh Mạc Hàm 24/24. Vì thế biện pháp bảo hộ tốt nhất là để Mạc Hàm tự học được cách bảo hộ mình.

Hiểu được ý tưởng của Lạc Phi, trong lòng Mạc Hàm không khỏi dâng lên một tia ấm áp.

Lạc Phi đứng ở góc độ ngang hàng lo lắng cho anh, muốn anh học được cách điều khiển cơ giáp để lúc nguy nan có năng lực tự bảo hộ mình. Trên thế giới này, người lo lắng cho anh như vậy cũng chỉ có hai người cha mà thôi.

Hiện giờ lại có thêm một người gọi là Lạc Phi.

Rõ ràng nhỏ hơn anh hai tuổi nhưng lại luôn quan tâm săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ.

Ấm áp mà Lạc Phi mang tới làm Mạc Hàm căn bản không thể nào chống đỡ được.

Mặc dù trái tim Mạc Hàm vốn giá lạnh như băng tuyết nhưng cũng bị ấm áp của Lạc Phi chậm rãi hòa tan.

Một người ôn nhu săn sóc thật lòng thật dạ đối đãi với mình như vậy, nếu bỏ qua chắc chắn sẽ hối hận đi?

…(cont)…

Mạc Hàm: hố sâu quá, trong hố còn thực ấm, không muốn leo ra ngoài! Mặt sưng thì cứ sưng đi, dù sao cũng không ai thấy.