Sau khi trở lại phòng tâm thần Mạc Hàm vẫn không yên, tắm rửa thay áo ngủ, đang nghĩ xem có nên gọi cho cha hay không thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Mở cửa ra thì thấy bên ngoài là hai quân nhân trẻ tuổi, nhìn anh lịch sự gật đầu: “Xin chào, cậu là Mạc Hàm đúng không? Lăng An thiếu tướng muốn gặp cậu.”
“…” Sống lưng Mạc Hàm cứng đờ, anh hít sâu ổn định tinh thần, tỏ ra bình tĩnh nói: “Chờ một chút, tôi thay quần áo.”
Sau khi đóng cửa phòng lại, Mạc Hàm lập tức gọi cho cha: “Lăng An tướng quân muốn gặp con, cha thật sự không biết người này à? Con cứ cảm thấy người này biết gì ấy.”
Mạc Khải Minh cau mày: “Cha quả thật không biết cậu ta. Con cứ bình tĩnh, cậu ta muốn gặp con không nhất định là biết bí mật của con cùng Mạc Lâm, rất có thể chỉ vì Lạc Phi thôi. Lăng An thiếu tướng là cậu ruột của Lạc Phi, có lẽ cậu ta muốn tiếp xúc với con một chút, tìm hiểu xem con là dạng người thế nào.”
Mạc Hàm nhẹ nhàng thở ra: “Vậy con có cần đi gặp không?”
“Nếu con không muốn thì có thể giả bệnh từ chối.”
Mạc Hàm cẩn thận nghĩ nghĩ: “Thôi cứ đi gặp đi. Vừa nãy đã gặp mặt ở hành lang rồi, thủ đoạn giả bệnh không gạt được đâu. Với lại, nếu con làm vậy anh ta lại càng nghi ngờ hơn.
Mạc Khải Minh ôn nhu nói: “Đừng sợ, có cha ở đây, cậu ta không làm gì con được đâu.”
Mạc Hàm gật gật đầu tắt thông tấn khí, nhanh chóng cởϊ áσ ngủ đổi thành sơ mi quần dài, sau đó mới đi theo hai vị tướng sĩ tới phòng 1701.
Bố trí phòng này cũng giống căn phòng của Mạc Hàm, chỉ có giường, tủ áo, sô pha, gia cụ đơn giản, tất cả đều là màu lam đậm như quân hiệu cùng quân trang học viện Thánh La Thước Á. Vách tường trắng toát, trên tường không hề có đồ trang trí, trắng lam phối hợp lộ ra một tia nghiêm cẩn của quân nhân.
Áo khoác của Lăng An treo trên tủ quần áo bên cạnh, giày cũng cởi ra đổi thành dép lê, trên người mặc áo sơ mi quần dài. Lúc này đang ngồi trên sô pha uống phà, trên mặt là nụ cười mỉm ôn hòa. Bởi vì quân trang đã cởi ra, ngũ quan Lăng An tựa hồ nhu hòa hơn rất nhiều, thế nhưng ánh mắt vẫn sắc bén sau khi trải qua sa trường, tựa hồ có thể nháy mắt nhìn thấu lòng người.
Mạc Hàm kiên trì đi tới trước mặt Lăng An, lễ phép nói: “Tướng quân tìm tôi có chuyện gì không?”
Lăng An đặt chén trà xuống bàn, từ đầu tới chân cẩn thận đánh giá Mạc Hàm một lần, sau đó mỉm cười hỏi: “Ba ba cậu có khỏe không?”
Mạc Hàm ngẩn ra: “Sức khỏe cha tôi rất tốt, chỉ là bên tập đoàn Phong Dương khá bận rộn.”
Lăng An vẫn mỉm cười nhìn thẳng vào ánh mắt Mạc Hàm, từng tiếng nói: “Tôi không hỏi cha cậu, tôi hỏi ba ba omega, Phương Tử Khiêm, của cậu, ông ấy có khỏe không?”
“… … … … …”
Giống như bị tạt một thau nước lạnh, Mạc Hàm cảm thấy cả người lạnh ngắt.
Phương Tử Khiêm đã chết trong vụ bắt cóc năm đó, tro cốt chôn trong mộ viên ở chòm sao Thiên Cầm. Thế nhưng vị tướng quân trước mặt cư nhiên mỉm cười hỏi một người mà tất cả mọi người đều biết là đã chết có khỏe không, rốt cuộc có ý gì?
Thấy Mạc Hàm không trả lời, Lăng An liền đứng lên đi tới trước mặt Mạc Hàm, cười nói: “Ba ba Phương Tử Khiêm của cậu căn bản không chế, hủ tro cốt vùi ở chòm sao Thiên Cầm là rỗng. Ba ba cậu là một hacker thiên tài, phần lớ tri thức về phương diện mã hóa hệ thống là ông ấy dạy cậu. Năm đó Phương Tử Khiêm có thể chạy trốn khỏi hôn lễ cũng vì hack được kho tin tức của chòm sao Thiên Cầm, làm thân phận của mình không có cách nào bị tra ra, tôi nói đúng không?”
Mạc Hàm khẩn trương siết nắm tay, sắc mặt có chút tái nhợt: “Tôi không biết tướng quân đang nói gì.”
Lăng An nhếch khóe môi: “Cậu đừng sợ, chuyện Mạc gia tôi sẽ không nhúng vào, tung tích của ba ba cậu tôi cũng không điều tra, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, Lạc Phi là đứa con bảo bối của bệ hạ, tôi không hi vọng nó gặp bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Tương lai nếu cậu gặp nguy hiểm, với tính cách của Lạc Phi, nó sẽ không để tâm tới thân phận hoàng tử của mình, không chút do dự chạy tới giúp cậu, khi đó khi vọng cậu cũng có thể thành khẩn thẳng thắn, đừng cô phụ tâm ý của nó.”
Lúc nói những lời này, Lăng An đứng ở lập trường một vị trưởng bối, giọng nói phi thường ôn hòa. Nói xong, Lăng An chủ động mở thông tấn khí, gửi một đoạn mật mã cho Mạc Hàm: “Quân bộ nghiệm chứng thông tấn khí rất nghiêm khắc, người bình thường muốn tìm tôi không nhất định có thể tìm được. Nhưng tôi có thể cho cậu một mật mã, sau này nếu cậu cùng Lạc Phi gặp phải khó khăn không thể giải quyết thì có thể hướng tôi xin giúp đỡ bất cứ khi nào, thậm chí là quân đoàn Vinh Quang phía sau tôi.”
Mạc Hàm thụ sủng nhược kinh: “Cám ơn tướng quân.”
Lăng An mỉm cười nhìn Mạc Hàm, vỗ nhẹ bả vai cậu: “Lạc Phi cũng coi là tôi nhìn nó từ nhỏ đến lớn, nó thực thích cậu, nó rất có dũng khí muốn ở cùng một chỗ với cậu. Chuyện này tôi sẽ ủng hộ nó, bên bệ hạ cùng vương hậu, tôi có thể giúp hai người nói chuyện.”
Trong lòng Mạc Hàm có chút bối rối, dời tầm mắt nói: “Tướng quân nói đùa, tôi không tính toán ở cùng một chỗ với Lạc Phi, chúng tôi căn bản không thích hợp.”
Lăng An nhướng mày: “Ồ? Nói vậy, cậu không thích Lạc Phi chút nào cả?”
Mạc Hàm trầm mặc một lát mới nói: “Đúng vậy.”
Lăng An cười nói: “Lúc trả lời vấn đề này cậu do dự, chứng minh bản thân cậu cũng không xác định trăm phần trăm, đúng không?”
“… …”
Lăng An xoay người ngồi lại sô pha, ánh mắt ôn hòa nhìn người trẻ tuổi trước mặt, ôn hòa nói: “Mạc Hàm, rất nhiều chuyện kỳ thực không cần phải nghĩ quá phức tạp, đơn giản một chút, nghe theo nội tâm của mình, sau đó cùng Lạc Phi đối mặt với khó khăn, có lẽ như vậy cậu sẽ sống thoải mái hơn rất nhiều. Lạc Phi tuy có hơi đơn thuần nhưng tuyệt đối đáng tin. Đề nghị của tôi, cậu có thể hảo hảo suy nghĩ một chút.”
Ánh mắt vị tướng quân này quả thật rất sắc bén, Mạc Hàm cảm thấy ở trước mặt đối phương mình không giấu diếm được điều gì, căn bản không thể nói dối.
Ngay cả một chút do dự vừa nãy cũng bị đối phương chính xác nắm giữ, từ đó suy đoán mình không phải không hề có cảm giác với Lạc Phi.
Lo sợ nói thêm một hồi ngay cả bí mật mình là omega cũng không giấu được, Mạc Hàm lập tức hít sâu, nhìn về phía Lăng An nói: “Cám ơn lời khuyên của tướng quân, nếu không còn việc gì tôi xin phép về trước, hôm nay vừa mới leo núi, có hơi mệt.”
Lăng An gật gật đầu: “Đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
****
Sau khi trở lại phòng, Mạc Hàm càng nghĩ thì tâm càng loạn.
Lăng An giáp mặt vạch trần sự thực ba ba không chết, còn nói ba ba là hacker, khẳng định có biết chút bí mật. Thế nhưng Lăng An không dùng nó làm nhược điểm uy hϊếp Mạc Hàm, chỉ đừng ở lập trường trưởng bối ôn nhu khuyên bảo, hi vọng Mạc Hàm có thể thẳng thắn thành khẩn, không giấu diếm Lạc Phi mà thôi.
Xem la Lăng An duy trì Lạc Phi cùng mình ở cùng một chỗ.
—— nghe theo nội tâm của mình sẽ sống thoải mái hơn rất nhiều.
Không biết vì sao, những lời này đột nhiên vang vọng bên tai.
Nội tâm? Nội tâm mình đối với Lạc Phi là cảm giác gì nhỉ?
Trong đầu nhịn không được nhớ tới tình cảnh hôm nay, khoảnh khắc anh trượt ngã, Lạc Phi không chút do dự vươn tay đón được anh, cẩn thận bảo hộ anh trong lòng, một đường lăn xuống. Mạc Hàm không chịu chút thương tích nào, ngược lại Lạc Phi bị đá vụn cùng nhánh cây để lại không ít vết thương trên trán, trên tay. Hiện giờ nghĩ lại, Mạc Hàm cư nhiên có chút đau lòng, cũng không biết sau khi trở về Lạc Phi có chịu xử lý vết thương không nữa.
Hôm nay Lạc Phi chiến thắng trận đấu, vốn có thể đưa ra nhiều yêu cầu hơn nhưng cậu lại tôn trọng ý nguyện của Mạc Hàm nên không đề nghị gì quá phận, chỉ đơn giản là ôm một cái.
Sự tôn trọng, săn sóc, bảo hộ cùng tình yêu thích xuất phát từ sâu trong nội tâm của Lạc Phi rõ ràng đã truyền đến được trái tim Mạc Hàm.
Trước hôm nay, Mạc Hàm vẫn có thể thực tự tin nói—- dù sao mình cũng sẽ không động tâm, cứ tùy tiện cậu ấy biểu hiện.
Thế nhưng hiện tại, Mạc Hàm không thể nào nói ra những lời này.
Giống như Lăng An thiếu tướng đã nói, anh do dự. Anh không có cách nào quyết đoán nói mình không thích Lạc Phi như trước kia nữa, bởi vì, anh không thể xem nhẹ cảm giác rung động ở sâu trong nội tâm, anh chưa từng thể nghiệm cảm giác trái tim kịch liệt nảy lên như thế này.
Hết thảy đều chứng minh, anh động tâm với Lạc Phi.
Nghĩ đến đây, đầu Mạc Hàm đau như muốn nứt ra, hối hận đến mức chỉ hận không thể xuyên thời gian trở về quá khứ hung hăng tát mình một cái.
Rốt cuộc là ai cho anh tự tin như vậy?
Cư nhiên cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không thích đại hoàng tử?!
Lúc trước, khi Lạc Phi vừa mới thổ lộ anh nên quyết đoán cự tuyệt vạch rõ giới hạn mới đúng, tốt nhất là trực tiếp tuyệt giao, như vậy cũng không phát sinh nhiều chuyện như thế này.
Bất quá anh lại mềm lòng không nói những lời quá nặng nề, chỉ làm Lạc Phi bình tĩnh một khoảng thời gian. Anh tự tin cho rằng chỉ cần bình tĩnh lại, đại hoàng tử khẳng định sẽ thông suốt tình cảm này chỉ là xúc động nhất thời, tự nhiên sẽ từ bỏ.
Thế nhưng kết quả thì sao?
Đại hoàng tử chẳng những không từ bỏ, ngược lại đeo cái mặt hệ thống vào trò chơi tìm anh, làm anh nảy sinh hảo cảm với F Tiên Sinh.
Tiếp sau đó, Mạc Hàm tự rước họa vào thân, hẹn gặp F Tiên Sinh, sau khi biết thân phận Lạc Phi, hơn nữa bị sự chân thành cầu khẩn của đối phương lung lay, đáp ứng cho Lạc Phi một năm theo đuổi.
Đến bây giờ thì đã không còn cách nào thay đổi.
Có thể nói, sự tình phát triển tới tình trạng này, hết thảy đều do một tay Mạc Hàm tạo ra.
Có câu trời làm bậy có thể tha thứ, tự làm bậy không thể sống.
Mạc Hàm tự đào một cái hố thật to, từng bước từng bước trượt xuống hố, kết quả hiện giờ không thể nào leo ra…
Nghĩ đến đây, Mạc Hàm chỉ thấy đau đầu không thôi, anh nằm xuống giường, vùi mình vào chăn, cảm thấy mình thật sự không còn mặt mũi gặp Lạc Phi.
Tình cảm quả thật không đơn giản như anh nghĩ, cũng không phải thứ anh có thể tùy ý khống chế, anh không nên tự tin một cách mù quáng như vậy, kết quả không ngừng bị vẽ mặt.
Mạc Hàm lăn qua lộn lại không ngủ được, dứt khoát gọi cho cha, nghi hoặc nói: “Vừa nãy Lăng An tướng quân tìm con hỏi về chuyện ba ba, anh ta biết ba ba là hacker, còn biết hũ tro cốt chúng ta chôn trong mộ viên là rỗng, cha thật sự không có ấn tượng gì về người này à? Có khi nào là ba ba có quen biết gì với anh ta không?”
Mạc Khải Minh cau mày, trầm mặc một lát mới nói: “Cha không biết Lăng An, chuyện này phải hỏi ba ba con. Bất quá hiện giờ hành tung của em ấy rất bí ẩn, chúng ta không tiện trực tiếp tìm tới, lỡ như bị người ta theo dõi thì cố gắng suốt nhiều năm qua sẽ hoàn toàn uổng phí. Có lẽ, con thử dùng phương pháp mật mã gửi tin xem.”
Vừa nãy tâm Mạc Hàm quá rối loạn, cư nhiên quên luôn điểm này.
Nhờ cha nhắc nhở, Mạc Hàm mới hồi phục tinh thần, tắt thông tấn khí rồi bảo Nặc Á mở quang não tùy thân, nhanh chóng nhập vào một chuỗi số hiệu kỳ quái gửi tới một hòm thư.
Đoạn số hiệu này thoạt nhìn rất giống mã virus, kỳ thực đây là mật mã thông tin mà Mạc Hàm cùng ba ba ước định, mỗi đoạn số liệu có thể chuyển đổi thành văn tự, chỉ có hai cha con bọn họ có thể giải mã.
Mười phút sau, hòm thư có hồi phục, vẫn như cũ là một chuỗi mã thật dài.
Sau khi giải mã, Mạc Hàm nhanh chóng hiểu được ý ba ba.
—– hơn hai mươi năm trước đế quốc cùng liên bang vẫn chưa ký hiệp nghị ngừng chiến, biên cảnh rất hỗn loạn, sau khi trốn khỏi hỗn lễ, ba ba dùng thân thận beta sinh sống ở biên cảnh một đoạn thời gian, có một lần nơi ba ba ở bất ngờ bị quân liên bang tập kích, ba ba bị thương nặng, được quân đoàn Vinh Quang đi ngang qua cứu giúp, bọn họ đưa ba ba tới bệnh viện, cũng khi đó tin tức thân phận bị tiết lộ, bị người Mạc gia cùng Phương gia tìm được. Người cứu ba ba khi đó là cha Lăng An, Lăng An biết bí mật này cũng không kỳ quái. Lăng An tính tình rất chính trực, sẽ không tiết lộ chuyện này với người khác, con không cần lo lắng.
Mạc Hàm thầm thở phào một hơi, tiếp tục dùng mật mã hồi phục: “Ba ba, gần nhất người có khỏe không? Có cơ hội gặp người không?”
Phương Tử Khiêm nhanh chóng đáp lại: “Ba ba khỏe lắm. Con tự bảo trọng, thay ba ba hỏi thăm cha con.”
“…”
Làm người trung gian chuyển lời cho hai người, suốt mấy năm nay, Mạc Hàm cũng làm đến quen rồi. Thăm hỏi cũng nhờ con trai chuyển lời, hai người này đúng là không được tự nhiên mà. Mạc Hàm xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ chuyển đoạn mật mã này cho cha: “Ba ba nhờ con hỏi thăm người.”
Mạc Khải Minh: “… … …”
Con lớn như vậy rồi mà còn nói mấy câu thay ba ba hỏi thăm cha con như vậy, Phương Tử Khiêm vẫn cao lãnh hệt như thời còn trẻ.
Bất quá nhận được tin, Mạc Khải Minh vẫn nhịn không được nhếch khóe môi nói với Mạc Hàm: “Giúp cha chuyển lời, cha rất nhớ em ấy.”
Mạc Hàm vô ngự: “Hai người thật là, cha cũng biết cách giải mã số hiệu mà, sao không tự mình nói!”
Bị con trai oán giận, Mạc Khải Minh sờ sờ mũi, có chút xấu hổ nói: “Lần trước cha chọc ba ba con tức giận, hòm thư bị em ấy kéo vào list đen rồi nên mới cần con chuyển lời.”
“… … …”
Hai vợ chồng già mấy người có thể đừng ngây thơ như vậy được không? Cãi nhau một cái liền bỏ danh sách đen? Thật sự là không thể nào hiểu nỗi mà.
Mạc Hàm đau đầu, chỉ đành tiếp tục phát số hiệu: “Cha bảo con chuyển lời, ông ấy rất nhớ người.”
“Giúp ba ba chuyển lời, ba ba tra được nơi phát ra virus locker, có liên quan với tập đoàn Thiên Vực, cha con phải lưu ý một chút.”
Mạc Hàm chuyển những lời này cho cha.
Mạc Khải Minh: “Cha sẽ chú ý. Con nhắc ba ba phải bảo trọng, chú ý an toàn.”
Đầu Mạc Hàm sắp nổ ra tới nơi, bất đắc dĩ gửi tin: “Cha nói người phải bảo trọng, chú ý an toàn!”
Phương Tử Khiêm: “Biết rồi, ngủ ngon.”
Mạc Hàm lập tức chuyển tin: “Ông ấy nói biết rồi, ngủ ngon.”
Mạc Khải Minh mỉm cười: “Ừm, nghỉ ngơi đi.”
Mạc Hàm vô ngữ: “Những lời này cũng cần con chuyển lời sao?”
“Câu này không cần, là cha nói với con. Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“… … …” Làm con của hai người này thực sự là mệt mà.
Mạc Hàm tắt quang não chuẩn bị ngủ, kết quả ngay sau đó thông tấn khí sáng lên, là Lạc Phi gửi tin qua: “Nghỉ ngơi sớm một chút, mơ đẹp!”
“… …”
Nghĩ tới Lạc Phi, lại càng mệt hơn.
****
Có lẽ bởi vì trước lúc ngủ Lạc Phi gửi tin chúc ngủ ngon nên trong giấc mơ tối nay, Mạc Hàm cư nhiên mơ thấy Lạc Phi.
Trong mơ Lạc Phi mặc một thân quân trang suất khí vô cùng, nghiêng người chào anh: “Chào lãnh đạo! Hết thảy nghe theo chỉ thị của lãnh đạo!”
Mạc Hàm vỗ vỗ vai Lạc Phi: “Ngoan, nghe lời.”
Lạc Phi dùng sức gật đầu: “Vâng! Nguyên tắc đầu tiên của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, em tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Mạc Hàm!”
Lạc Phi cười thực sáng lạn, Mạc Hàm nhịn không được cười cười, chủ động vươn tay ôm lấy đầu đối phương.
Cảnh tượng trong mơ đột nhiên thay đổi, hai người đứng trên đỉnh núi, chung quanh là biển mây vàng ươm, Lạc Phi ôm Mạc Hàm, ôn nhu thì thầm bên tai anh: “Em thích anh như vậy, anh cũng thích em một chút, được không?”
Mạc Hàm nghe thấy chính mình nói: “Anh sẽ suy nghĩ một chút.”
Sau đó, Lạc Phi liền nâng cằm anh hôn tới…
Xúc cảm trên môi không chân thật, trong mơ cứ mơ mơ hồ hồ, ấn tượng sâu nhất chính là đôi mắt mang theo ý cười ôn nhu của Lạc Phi.
Mạc Hàm bừng tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh, bị giấc mơ ly kỳ kia dọa hoảng.
—– anh cư nhiên mơ thấy Lạc Phi hôn mình.
Đại khái là vì hôm qua Lạc Phi nói ’em rất muốn hôn anh nhưng em biết anh không muốn nên sẽ không đưa ra yêu cầu này’ đi. Kết quả hôm qua Lạc Phi không đưa ra yêu cầu này nhưng trong mơ Mạc Hàm lại mơ thấy Lạc Phi hôn mình.
Người ta hay nói ban ngày hay nghĩ ngợi điều gì thì tối đến rất dễ mơ thấy. Trong giấc mơ tối qua đều là bóng dáng Lạc Phi, có Lạc Phi kẹo mạch nha cười tủm tỉm quấn quít lấy mình, cũng có Lạc Phi quân nhân mặc quân trang oai hùng hiên ngang, còn cả Lạc Phi mặt hệ thống cầm dúng tự động càn quét tứ phương trong trò chơi…
Cảnh trong mơ rất mơ hồ, thế nhưng mặc kệ là Lạc Phi nào thì nụ cười trên mặt vẫn thực sáng lạn.
Nụ cười kia hệt như mặt trời ấm áp ngày hè, cơ hồ muốn làm phỏng trái tim Mạc Hàm.
Mạc Hàm đứng dậy tiến vào toilet, dùng nước lạnh tát lên mặt để nhịp tim đang đập kịch liệt của mình chậm rãi khôi phục.
Tiêu rồi, anh tựa hồ thực sự có chút thích Lạc Phi.
Cái hố này quá sâu, anh không leo ra được…
…(cont)…
Tác giả: Cp Phương Tử Khiêm x Mạc Khải Minh sẽ không viết trong chính văn, có quá nhiều cp thì cp phụ rất dễ lấn át cp chính. Phiên ngoại sẽ viết về chuyện xưa của các ba ba, nếu hứng thú thì mọi người chờ xem PN nha.