Chương 33: Lần đầu sóng vai, mình được nắm tay mạc hàm

Hôm nay Phất Lan Khắc chọn thám hiểm phó bản hình thức ác mộng, trong khoảng thời gian này, anh, Khải Tư Lâm cùng F Tiên Sinh vẫn luôn đánh hình thức khó, vì Mạc Hàm bận rộn khai giảng nên vẫn luôn không có thời gian chơi, hôm nay Mạc Hàm đã xuất hiện, tự nhiên phải dựa theo kế hoạch đã định trước đó, đánh hình thức ác mộng.

Lạc Phi hỏi: “Còn thiếu một slot, có cần tìm thêm người không, hay chỉ bốn chúng ta đánh?”

Mạc Hàm thản nhiên nói: “Không tìm, phiền.”

Phất Lan Khắc cũng nói: “Bốn chúng ta đánh đi.”

Khải Tư Lâm gần nhất đã khá thân với Lạc Phi, cười cười giải thích: “Kỳ thật chúng ta còn một đội hữu nữa, cậu ta học tạo hình mỹ thuật, gần nhất vừa nhận việc tạo hình khởi đầu cho một công ty trò chơi, đang bận tới sứt đầu mẻ trán, tạm thời không đăng nhập được, vì thế chỉ có bốn chúng ta thôi, tôi cảm thấy muốn vượt ải cũng không thành vấn đề đâu.”

Lạc Phi biết người đội hữu kia, đó là học đệ Nam Hi mà Mạc Hàm vẫn luôn che chở, nghe nói thiên phú hội họa kinh người, những tác phẩm vẽ ra đều đặc biệt linh khí.

Phất Lan Khắc, Khải Tư Lâm cùng Nam Hi có một điểm giống nhau… cả ba người đều là beta.

Mới đầu Lạc Phi có chút nghi hoặc, sao tất cả bằng hữu của Mạc Hàm lại đều là beta? Anh không thích gần gũi omega nên không kết bạn cũng có thể hiểu được, thế nhưng vì sao ngay cả bằng hữu alpha cũng không có? Chẳng lẽ khẩu vị của anh quá độc đáo, chỉ thích làm bạn với beta thôi sao?

Thế nhưng sau khi chơi chung với Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm một đoạn thời gian, Lạc Phi liền hiểu được.

Tính cách hai beta này thực sự rất tốt, Phất Lan Khắc là dạng nam sinh đặc biệt đạo nghĩa, Khải Tư Lâm cũng là người sảng khoái thẳng thắn, hai người hoàn toàn không có tâm cơ, vô cùng trong sáng, đối xử với người khác cũng rất chân thành, ở cùng bọn họ một đoạn thời gian, bọn họ đã thực sự xem Lạc Phi là bằng hữu.

Cùng người như vậy kết giao bằng hữu hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, ở chung cũng rất thoải mái, khó trách Mạc Hàm lại thân thiết với bọn họ như vậy.

Lạc Phi đang muốn nói chuyện một chút thì hệ thống đã thông báo—- đội trưởng mời bạn tiến vào phó bản thám hiểm, tang thi vây thành (hình thức ác mộng), xác nhận hay không xác nhận?

Tang thi vây thành? Cái tên thôi đã làm người ta sợ hãi, hơn nữa còn là hình thức ác mộng, hình ảnh chắc chắc sẽ rất khủng bố.

Bất quá Lạc Phi vẫn không chút do dự chọn xác nhận.

Sau mười giây đếm ngược, bốn người tiến vào phó bản, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi…

Đó là một tòa đô thị hoang tàn thường thấy trong các bộ phim điện ảnh thời tận thế, cửa nhà đóng kín, con đường hoang tàn vắng vẻ, có không ít xe cộ tùy ý vứt khắp nơi, bên trên còn vương lại những vệt máu bắt mắt, ngẫu nhiên có vài cơn gió thổi tới làm bốc lên một trận bụi đất, đồng thời còn có tiếng động vật gặm nhấm xương cốt.

Con đường vắng vẻ nhìn đặc biệt tiêu điều, ánh sáng trong phó bản khá u ám, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió lạnh thổi qua, cộng thêm những âm thanh rờn rợn làm người ta nổi gai gốc, cho dù là Lạc Phi có tố chất tâm lý hạng nhất cũng không khỏi run run da đầu.

Lạc Phi thậm chí có thể đoán được, theo quy luật ác thú của trò chơi này thì hẳn sẽ có vô số tang thi ghê tởm đang lởn vởn trong thành thị, rất có thể sẽ nhân lúc người chơi không cảnh giác mà đột nhiên từ phía sau tập kích, người chơi nhát gan lâm vào tình cảnh đó đại khái sẽ sợ tới khóc thét.

Hệ thống trí năng của trò chơi sẽ kết nối với số liệu thân thể của người chơi, lúc kinh hách quá độ làm trái tim không thể chịu nổi áp lực thì người chơi sẽ lập tức bị truyền tống ra ngoài. Trước đó Lạc Phi đã thấy không ít người chơi oán giận trên diễn đàn… số lượng người chơi vì bị dọa mà bị loại có không ít.

Lạc Phi nhịn không được quay đầu nhìn Mạc Hàm ở bên cạnh.

Biểu tình Mạc Hàm thực bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên đảo qua quảng trường tan hoang trước mặt: “Chúng ta chia ra hành động, mười phút sau tập trung ở trước quảng trường.”

Phất Lan Khắc nói: “Chia ra như vậy có an toàn không?”

Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Trước tiên phải tìm vũ khí cùng trang bị, thành thị lớn như vậy, xác xuất đυ.ng mặt người chơi khác không cao, chỉ cần cẩn thận ứng phó tang thi là được.”

Khải Tư Lâm đồng ý: “Đúng vậy, số lượng trang bị có hạn, nếu bốn chúng ta ở chung một chỗ, có tìm được súng ống đạn dược cũng khó chia, không bằng tách ra hành động, tìm kiếm nhiều trang bị một chút. Dù sao có thể liên lạc bằng kênh nhóm, nếu gặp nguy hiểm lập tức gọi hỗ trợ.”

Phất Lan Khắc nghĩ nghĩ, nhìn Lạc Phi nói: “Vậy cậu chung một tổ với Mạc Hàm đi, tôi với Khải Tư Lâm một tổ.”

Lạc Phi đương nhiên rất thích cách phân chia này, lập tức mỉm cười: “Tốt.” Sau đó quay qua nhìn Mạc Hàm: “Anh gọi là Mạc Hàm đúng không? Xin giúp đỡ nhiều hơn.”

Mạc Hàm thản nhiên nhìn Lạc Phi: “Cậu đừng kéo chân tôi là được.”

Gương mặt hệ thống của Lạc Phi vẫn mỉm cười thực sáng lạn: “Sẽ không, em sẽ làm cận vệ cho anh.”

Bốn người đạt thành quyết định, Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm lẻn vào khu tiện lợi bên cạnh tìm kiếm vũ khí, Mạc Hàm xoay người đi về phía tòa đại lâu bên phải, Lạc Phi lập tức bám sát.

Đây là bệnh viện, trước khi tận thế ập tới nơi này hẳn có rất nhiều bệnh nhân, vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy vết máu đầy đất, một phụ nữ mặc đồ y tá bị cắn đứt cổ nằm trên mặt đất, đầu lệch qua một bên, hai mắt trừng lớn đại biểu khoảnh khắc kinh hãi trước khi chết.

Mạc Hàm liếc nhìn bà ta một cái, sau đó bình tĩnh đi vòng qua, đi về phía phòng cấp cứu.

Trường hợp huyết tinh như vậy người bình thường nhìn thấy sẽ ghê tởm vài giây mới có thể bình tĩnh lại, thế nhưng Mạc Hàm nhìn thi thể đáng sợ kia hệt như nhìn một món đồ chơi nhàm chán, vô cùng bình tĩnh lướt qua.

Lạc Phi thực bội phục, nhịn không được hỏi: “Anh không sợ à?”

Mạc Hàm có chút kỳ quái khi nghe đối phương hỏi vấn đề này, liền khẽ nhướng mày hỏi ngược lại: “Vì sao phải sợ?” Quay đầu nhìn lại thi thể trên mặt đất: “Chẳng qua chỉ là một đống số liệu giả thuyết mà thôi.”

Lạc Phi: “…”

Thật không hỗ là người cậu coi trọng, tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ.

Đúng vậy, trong mắt hacker Mạc Hàm, tất cả những cảnh tượng đáng sợ, tất cả những sinh vật ghê tởm trong trò chơi này đều là một đống số liệu.



Số liệu thì có gì phải sợ?

Nghĩ vậy, trong lòng Lạc Phi cũng thoải mái hơn, đi tới bên người Mạc Hàm nói: “Trước kia anh chơi hình thức ác mộng rất nhiều à?”

“Ừm.” Mạc Hàm vừa đi tới trước vừa nói: “Thế nhưng phó bản tang thi vây thành này vẫn chưa có biện pháp qua ải, điểm khó khăn nhất trong phó bản này không phải người chơi mà là tang thi, chúng có mặt ở khắp nơi, muốn vượt qua chúng để đến điểm cuối thực sự không dễ…. đừng nói nữa, chuyên tâm tìm vũ khí đi.”

Lạc Phi chỉ đành không làm phiền Mạc Hàm nữa, ngoan ngoãn nói: “Ừm, chúng ta cùng nhau tìm.”

Hai người một trước một sau tìm kiếm trong khoa cấp cứu ở lầu một, chỉ tìm được vài viên đạn, không còn thu hoạch nào khác.

Mỗi khi trò chơi đổi mới, vị trí trang bị cũng sẽ thay đổi, vì thế cho dù Mạc Hàm đã từng chơi qua phó bản này cũng không biết trang bị nằm ở đâu. Thế nhưng tìm kiếm trong tòa kiến trúc lớn thế này nhất định sẽ có thu hoặc, đương nhiên cũng sẽ có không ít tang thi ẩn núp.

Mạc Hàm nhìn quanh một vòng, đề nghị: “Lên lầu thử xem.”

Lạc Phi bám sát theo sau, hai người theo cầu thang đi lên lầu hai.

Trên hàng lang lầu hai có viết dòng chữ ‘khu nhiễm bệnh’, vừa lên liền nhìn thấy khắp nơi là thi thể mặc áo blu trắng, cảnh tượng so với lầu một lại càng kí©h thí©ɧ hơn, bất quá từ sau khi nghe Mạc Hàm nói ‘bất quá chỉ là một đống số liệu’ thì Lạc Phi hoàn toàn không còn cảm giác phản cảm.

Hai người nhanh chóng vòng qua đống thi thể, tiến vào phòng bệnh tìm kiếm.

Hai bên hành lang là một loạt phòng bệnh, ngoài cửa phòng được đánh số từ 001 đến 030, Mạc Hàm tựa lưng vào tường, nhẹ nhàng đẩy cửa một gian phòng bệnh.

Trong phòng trống rỗng, không có thi thể bác sĩ lẫn bệnh nhân. Trong phòng có một giường bệnh, hai bên có tủ đồ, tựa sát vào tường còn có tủ quần áo bằng kim loại. Mạc Hàm kéo ngăn tủ quần áo tìm kiếm một vòng, sau đó cau mày đi ra, tiếp tục dò xét phòng tiếp theo.

Lạc Phi cũng học theo động tác Mạc Hàm, bắt đầu tìm kiếm các gian phòng bệnh, hai người tìm từ phòng số một đến phòng số mười, hoàn toàn không phát hiện được gì.

Lạc Phi nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ tầng này không phải nơi để trang bị? Có khi nào là khu tụ tập của tập của tang thi không?

Hàng lang tĩnh lặng không một tiếng động, liên tục tìm kiếm hơn mười gian phòng, tinh thần Lạc Phi bị vây trong trạng thái cảnh giác tột độ.

Ngay sau đó, Mạc Hàm đẩy cửa phòng 11, hai người tiếp tục tiến vào lục soát, lúc mở tủ đầu giường thì phát hiện một cây súng tự động, trong tủ bên kia là một cây súng ngắn cùng trăm viên đạn, mở tủ quần áo thì còn một kiện áo chống đạn.

Trò chơi này thiệt hết nói nỗi, tìm lâu như vậy mới tìm được, lại còn là một đống, có thể thấy người thiết kế trò chơi có bao nhiêu ác thú.

Lạc Phi đưa áo chống đạn cho Mạc Hàm: “Anh mặc đi.”

Mạc Hàm quay đầu nhìn Lạc Phi: “Cậu tìm được, sao cậu không mặc?”

Lạc Phi mỉm cười: “Chỉ có một kiện thôi, anh mặc trước đi. Anh là đội trưởng, phải đảm bảo sự an toàn cho anh.”

Mạc Hàm cũng không từ chối, quyết đoán nhận lấy áo chống đạn, thuận tiện nhét khẩu súng ngắn vào túi. Lạc Phi đeo súng tự động trên người, đạn cũng cất vào ba lô.

Ngay sau khi bọn họ làm xong hết thảy, ngoài hành lang đột nhiên truyền tới tiếng lệch xệch kỳ quái, Mạc Hàm nhướng mày: “Không tốt, chạy mau!”

Mạc Hàm túm Lạc Phi chạy ra ngoài, Lạc Phi nhìn lại thì nhất thời cả kinh đến suýt rớt cằm.

Mấy chục tang thi từ những phòng bệnh bất đồng đi ra, đồng loại nhìn về phía bọn họ. Đám tang thi kia có con bị cắn đứt chân, có con lệch cổ, còn có con ngực bị xé thủng một lỗ, hình ảnh vô cùng khủng bố. Nếu phản ứng chậm vãi giây, bị đám tang thi kia chặn lại trong phòng thì kết cục chắc chắn là diệt đoàn.

Mạc Hàm hít sâu nói: “Mau, xuống lầu!”

Tang thi tuy nhiều nhưng tốc độ di chuyện khá chậm, Mạc Hàm túm lấy Lạc Phi nhanh chóng vòng qua đám thi thể dưới đất chạy tới cầu thang.

Đúng lúc này đột nhiên có một con tang thi từ trong góc quanh lủi ra, nhắm thẳng tới gáy cổ Mạc Hàm muốn há mồm cắn, Lạc Phi vừa vặn đi phía sau Mạc Hàm, thấy hình ảnh đó, trái tim Lạc Phi suýt chút nữa ngừng đập, theo phản xạ có điều kiện vung dao chém đứt lìa con tang thi nọ.

Cảm nhận được động tĩnh phía sau, Mạc Hàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nằm dưới đất là xác một tang thi bị chém đứt lìa. Con tang thi này từ trong góc tối lao ra nên Mạc Hàm cũng không phòng bị, nếu không phải có đội hữu ở phía sau, nói không chừng Mạc Hàm đã bị tang thi cắn, khi đó sẽ trực tiếp bị nốc ao.

Xem ra, khoảnh khắc vừa nãy đối phương đã cứu mình.

Mạc Hàm lịch sự gật đầu: “Cám ơn.”

Lạc Phi mỉm cười sáng lạn: “Không khách khí, bảo vệ đội trưởng là việc nên làm.”

Mạc Hàm không nhiều lời, chỉ là trong lòng trong có cảm giác quái dị, bởi vì anh đã thấy qua vô số người dùng gương mặt hệ thống, thế nhưng gương mặt của vị F Tiên Sinh này tựa hồ sinh động hơn người khác rất nhiều, mỗi khi mỉm cười đều đặc biệt sáng lạn.

Đại khái đối phương là người thích cười đi.

Xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng, Mạc Hàm xoay người tiếp tục đi tới trước, vừa đi vừa bình tĩnh nói: “Vừa nãy chúng ta tìm được vũ khí tốt có lẽ đã kích hoạt phó bản, kế tiếp tất cả tang thi trong bệnh viện sẽ vây quanh chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!”

Lạc Phi thận trọng gật đầu, thấp giọng nói: “Lần này để em đi trước, anh đi phía sau giữ khoảng cách, đừng bỏ xa quá một thước.”

Mạc Hàm nghi hoặc: “Sao thế, cậu không tin tưởng thực lực của tôi à?”

“Em không có ý đó. Người đi trước sẽ nguy hiểm hơn, anh là đội trưởng, không thể hi sinh quá sớm. Hơn nữa em cầm súng tự động, mở đường sẽ tốt hơn.”

Lạc Phi nói rất có đạo lý, Mạc Hàm cũng không rối rắm, đi theo phía sau đối phương.



Hai người nhanh chóng xuống lầu, quả nhiên đại sảnh trống rỗng khi nãy lúc này đã đầy ắp tang thi, những thi thể nằm đầy đất đã sống lại, nữ y tá nhìn thấy lúc đầu cũng đứng dậy, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm hai người.

Số tang thi còn lại, rất nhiều con mặc đồ bệnh nhân, hẳn là bệnh nhân trong bệnh viện, cũng có không ít tang thi mặc áo blu trắng cùng đồ y tá.

Tang thi đã chặn đường ra, chầm chậm tụ tập về phía hai người chơi.

Lạc Phi nâng súng tự động, nhắm thẳng vào đàn tang thi ‘tạch tạch tạch’ không ngừng nã đạn.

Khả năng nhắm bắn của Lạc Phi rất chuẩn, khí phách càn quét một vòng trước mặt, bắn đám tang thi ngã xuống như rạ, mở ra một con đường máu!

Mấy chục viên đạn bắn ra, tất cả đều bắn nổ đầu tang thi!

Một đám tang thi kêu thảm ngã xuống, Lạc Phi lập tức nắm chặt tay Mạc Hàm: “Đi bên này!”

Mạc Hàm đi sát phía sau, nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên một tia bội phục.

Mạc Hàm là hacker, tự tưởng tượng tang thi là một đống số liệu nên không hề sợ hãi. Thế nhưng vị F Tiên Sinh này bị hơn trăm con tang thi mặt mũi dữ tợn, toàn thân đầy máu me cư nhiên có thể nhanh chóng mở đường máu, hơn nữa kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn tới mức cơ hồ không lãng phí một viên đạn!

Người này quả nhiên rất lợi hại, khó trách được Phất Lan Khắc kéo vào làm thành viên cố định.

Mạc Hàm nghĩ ngợi, cúi đầu thì phát hiện tay mình cư nhiên bị đối phương nắm chặt.

Xúc giác chân thật trong trò chơi toàn tức làm ngón tay Mạc Hàm cảm nhận được một tia ấm áp, anh có chút không thích ứng muốn rút tay lại nhưng lại bị đối phương nắm rất chặt.

Trong lúc nguy cấp cũng không thể lo lắng quá nhiều, F Tiên Sinh mạnh mẽ xông tới trước, Mạc Hàm cũng chỉ đành nhanh chân đuổi kịp.

Đàn tang thi phản ứng khá chậm, cho dù số lượng nhiều cũng không thể đuổi kịp tốc độ chạy trốn của người chơi, Lạc Phi đã mở ra một con đường, đám tang thi ở xung quanh lập tức tụ tập tới, cậu kéo Mạc Hàm cấp tốc chạy tới trước một trăm mét, sau đó dùng chân đá cửa đóng lại, thuận tay khóa trái lại từ bên ngoài.

Bên trong truyền ra tiếng gào rống của tang thi cùng tiếng thủy tinh vỡ nát chói tai.

Một trận gió lạnh quét qua thổi bay những tờ giấy trên mặt đất, âm thanh lạo xạo làm con đường vắng vẻ lại càng thê lương hơn.

Hai người quan sát xung quanh, phát hiện trên đường tạm thời không có tang thi xuất hiện.

Lạc Phi cùng Mạc Hàm liếc mắt nhìn nhau, thở phào một hơi.

Sau đó, Mạc Hàm khẽ nhướng mày nói: “Cậu muốn nắm tay tôi đến khi nào? Còn không chịu buông ra?”

Lạc Phi cúi đầu, phát hiện mình đang nắm chặt tay Mạc Hàm.

Vừa rồi tình thế cấp bách nên Lạc Phi cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng dẫn Mạc Hàm thoát khỏi bệnh viện, cậu sợ Mạc Hàm không theo kịp nên mới thuận tay kéo đối phương.

Hiện giờ tỉnh táo lại, thấy mình cư nhiên nắm tay Mạc Hàm, trái tim Lạc Phi giật thót, gò má không khỏi nóng bừng.

Đây là lần đầu tiên cậu nắm tay Mạc Hàm a.

Tuy là trong trò chơi nhưng xúc cảm trong trò chơi toàn tức rất chân thật, Lạc Phi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ ngón tay Mạc Hàm.

Với lại tay Mạc Hàm thật sự rất tốt, ngón tay thon dài mạnh mẽ, nắm trong tay cảm xúc đặc biệt tốt.

Lạc Phi có chút luyến tiếc, bất quá chống lại ánh mắt bình tĩnh chăm chú của Mạc Hàm, Lạc Phi vẫn nhanh chóng buông tay đối phương, hơi đỏ mặt nói: “Thật xin lỗi, khi nãy vội quá nên không chú ý.”

Gương mặt hệ thống có thể làm được các loại biểu cảm, thế nhưng ‘đỏ mặt’ quả thực rất khó biểu hiện.

Đây là trò chơi mạo hiểm chứ không phải yêu đương, ai lại đỏ mặt chứ? Không bị dọa khóc là may lắm rồi.

Người thiết kế trò chơi đại khái cũng không nghĩ tới khả năng này.

Cho nên Mạc Hàm cũng không phát hiện dị thường ở người đội hữu này, chỉ thấy sau khi buông tay mình ra đối phương lập tức dời tầm mắt, tựa hồ có chút ngượng ngùng?

Xem ra người này vẫn khá đơn thuần, chỉ nắm tay một chút đã ngượng như vậy. So với nam nhân hiên ngang khí phách càn quét đàn tang thi vừa nãy cứ như không phải một người.

Lúc này, trong khoang thuyền trò chơi, Lạc Phi sớm đã hưng phấn đến sắp nổ mạnh.

Cậu vừa nắm tay Mạc Hàm.

Cậu ở trong trò chơi nắm tay Mạc Hàm!

Tuy chỉ là trò chơi nhưng vẫn cảm thấy thực vui sướиɠ!

…(cont)…

[Tác giả] trong thời đại tra công, khí phách công, băng sơn công hoành hành như thế này, cún con si tình lại đơn thuần công như Lạc Phi thật sự rất hiếm thấy. Cậu ấy là một làn gió mới lạ, mọi người phải quý trọng a o(* ̄︶ ̄*)o.