Chương 31: Quy tắc rừng rậm

ID trong trò chơi của Phất Lan Khắc là Chỉ Soái Ba Giây, ID cô bạn gái Khải Tư Lâm là Nữ Vương Săn Bắn.

Thấy một người xa lạ tên F Tiên Sinh vào đội, Khải Tư Lâm liền hỏi Phất Lan Khắc: “Ai vậy?”

“Tìm thấy anh trên bảng xếp hạng, nói muốn gia nhập đội chúng ta để tham gia phó bản khó.”

Khải Tư Lâm cười khẽ: “Vị trí của đội chúng ta trên bảng xếp hạng rất cao, mỗi ngày đều có người mộ danh xin gia nhập, vị này không biết có thể kiên trì bao lâu.”

“Cậu ấy nói kỹ thuật chiến đấu của cậu ấy đã thông qua cuộc thi cao cấp nhất, cứ thử một chút xem thế nào, nếu thật sự lợi hại thì để cậu ấy làm đồng đội cố định thứ năm. Trước lúc khai giảng lập tốt đội ngũ, chờ Mạc Hàm trở về chúng ta có thể trực tiếp tham gia hình thức ác mộng.”

Khải Tư Lâm gật đầu: “Ừm, vậy anh gọi cậu ta đi, chúng ta đánh thử một ván.”

Hệ thống trước mặt Lạc Phi hiện lên một dòng thông báo— đội trưởng mời bạn vào bí cảnh thảm hiểm, phó bản rừng sương mù (hình thức khó), có xác nhận tiến vào hay không?

Lạc Phi chọn xác nhận.

Sau mười giây đếm ngược, hình ảnh trước mắt Lạc Phi đột nhiên biến hóa.

Lạc Phi nhanh chóng nhìn thấy đội hữu ở bên cạnh, Phất Lan Khắc mặc một thân xanh biếc, Khải Tư Lâm cũng mặc đồ vận động, Lạc Phi mặc trang phục cơ bản của hệ thống, hình thức khá đơn giản, quần dài màu đen phối hợp với áo không tay màu cà phê lộ ngực, thoạt nhìn đặc biệt giỏi giang.

Phất Lan Khắc chào hỏi: “Chào!”

Lạc Phi cũng lịch sự chào đối phương: “Chào hai vị cao thủ.”

Phất Lan Khắc rõ ràng nói: “Cậu nắm rõ quy tắc chưa? Tổ đội thám hiểm, ba chúng ta chính là một thể, chỉ cần có một người trong đội sinh tồn đến cuối cùng thì chúng ta chính là người chiến thắng, lúc cần thiết, có thể từ bỏ đội hữu tự mình bỏ trốn.”

Âm thanh nói chuyện của Phất Lan Khắc rất rõ ràng— nói cách khác, nếu cậu quá ăn hại, hai chúng tôi sẽ vứt bỏ cậu lại.

Lạc Phi mỉm cười: “Tôi hiểu, tôi sẽ tận lực để cả ba chúng ta sống sót đến cuối cùng.”

Phất Lan Khắc đi tới vỗ vỗ vai cậu: “Tốt lắm, chuẩn bị xuất phát.”

Xúc giác trong trò chơi toàn tức rất chân thật, khoảnh khắc Phất Lan Khắc vỗ lên vai mình, Lạc Phi cũng cảm giác được có chút áp lực. Lạc Phi tò mò nghĩ, trò này có thể tiếp xúc thân mật hơn không nhỉ? Tỷ như ôm, hôn này nọ?

Thấy Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm đã xuất phát, Lạc Phi cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

Cảnh sắc trong phó bản rừng sương mù giống như rừng nguyên thủy trong các bộ phim điện ảnh, cây cối xanh biếc đan xen rập rạp làm hoàn cảnh có chút u ám, chỉ có vài tia sáng xuyên qua cành lá chiếu rọi xuống mặt đất, chung quanh còn có tiếng côn trùng vang vang, tiếng chim hót véo von, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng gầm rống của dã thú.

Ba người một trước một sau bước nhanh tới trước, lúc đi tới một gốc đại thụ, Lạc Phi đột nhiên dừng bước, nhỏ giọng nói: “Có người tới.”

Tuy không biết lời Lạc Phi là thật hay giả, Phất Lan Khắc vẫn lập tức ngừng lại núp sau gốc cây, đồng thời bĩu môi ra hiệu với bạn gái, Khải Tư Lâm hiểu ý, lập tức tiến tới đứng chung với Phất Lan Khắc, ẩn mình sau gốc đại thụ. Ánh mắt Lạc Phi quét nhìn xung quanh, sau đó lắc mình núp vào lùm cây bên cạnh.

Một lát sau, tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn, tới là một tiểu đội ba người, người đi đầu cầm vũ khí trong tay, là một khẩu súng tự động.

Nếu quyết đấu thẳng mặt, đối phương có vũ khí, bọn họ khẳng định đánh không lại, chỉ có thể đánh lén.

Thế nhưng sau khi được hệ thống nhắc nhở ‘phụ cận có người chơi’, ba người đối phương cũng lập tức cảnh giác, mỗi bước đi đều thực cẩn thận.



Lạc Phi ẩn mình trong lùm cây kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

Thẳng đến nháy mắt ba người bước qua trước mặt, Lạc Phi bất ngờ từ lùm cây nhảy ra, một tay đánh mạnh vào sau gáy người đi đầu!

Người nọ lảo đảo quỳ rạp xuống đất, tay kia của Lạc Phi nhanh chóng cướp lấy khẩu súng của đối phương.

Hai vị đồng bạn thấy động trưởng bị tấn công liền một trái một phải muốn bao vây Lạc Phi, cổ tay Lạc Phi xoay một cái, nòng súng nặng nề đập vào ngực người bên trái, sau đó chân phải quét một phát, gạt ngã người còn lại.

Lạc Phi cầm súng, mỉm cười nói: “Cám ơn đã tặng vũ khí, tạm biệt.”

Ba người còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, Lạc Phi đã bấm cò tiễn bọn họ rời khỏi trò chơi.

Phất Lan Khắc: “…”

Khải Tư Lâm: “…”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Phản ứng nhanh đến đáng sợ đi?

Phất Lan Khắc nhịn không được ôm chầm lấy bả vai Lạc Phi: “Thân thủ không tồi! Từng đặc biệt rèn luyện à?”

Lạc Phi ngồi xổm xuống, vừa lục lọi ba lô đồ của ba người chơi kia vừa đáp: “Từ nhỏ tôi đã học quyết đấu nên khá nhạy bén với âm thanh hoàn cảnh.”

Phất Lan Khắc nói: “Nói vậy, chuyện cậu nói mình thông qua kỳ kiểm tra cấp bậc cao nhất là thật?”

Phát hiện ba lô của ba người chơi vừa bị KO đều trống rỗng, Lạc Phi đứng dậy, nhìn Phất Lan Khắc nói: “Đương nhiên là thật, bằng không sao tôi dám xin gia nhập tổ đội các anh, tích phân của đội các anh nằm trong top mười bảng xếp hạng a.”

Phất Lan Khắc gật đầu tán thưởng: “Đi thôi.”

Khải Tư Lâm nhắc nhở: “Trong rừng có rất nhiều dã thú lui tới, tiếng súng vừa nãy cũng có làm nhóm người chơi xung quanh chú ý, chúng ta mau rời khỏi đây.”

Lạc Phi nói: “Hai người đi bên này đi, tôi yểm trợ.”

Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm lúc ban đầu còn có chút nghi hoặc, thế nhưng sau một màn vừa nãy, thấy Lạc Phi nhanh nhẹn một đấu ba, còn đánh ngã cả ba người, hai người đều nhận định thực lực của Lạc Phi, hoàn toàn không phản đối lời đề nghị của cậu.

Ba người vòng qua đại thụ, theo hướng bên trái tiến sâu vào trong rừng rậm.

Dựa theo quy tắc trò chơi, trong quá trình thám hiểm đánh chết các loại dã thú, tang thi, hoặc sinh vật thì sẽ rớt ra trang bị, đánh chết người chơi khác thì có thể cướp trang bị của đối phương. Một khi bị sinh vật trong phó bản hoặc người chơi khác đánh chết thì sẽ lập tức bị truyền tống ra ngoài.

Mỗi lần phó bản mở ra sẽ có hơn trăm người chơi tham gia, hơn nữa có đủ sinh vật cường đại quấy nhiễu, muốn sinh tồn đến phút cuối cùng, hơn nữa còn phải tới điểm cuối của phó bản thực sự không phải chuyện dễ.

Không bao lâu sau, ba người liền bị một con dã thú tập kích.

Đó là một con viêm lang biến dị, cả người đỏ rực, thân cao gần hai thước, uy phong lẫm lẫm. Nó xông thẳng về phía ba người, tốc độ nhanh như tia chớp! Miệng nó phát ra tiếng rống khϊếp người, cơ hồ muốn chấn vỡ màng tai, cái mồm há to có thể nhìn thấy rõ ràng hàm răng nanh sắc bén.

Tốc độ di chuyển nhanh như vậy, nếu không thể nhanh chóng tìm ra điểm yếu của nó thì rất có thể sẽ bị nó bổ gục xuống đất, một ngụm cắn đứt cổ.



Không hổ là hình thức khó, sinh vật trong phó bản cũng thực khoa trương, nếu là người chơi hơi nhát gan một chút, thấy cảnh tượng này chỉ sợ sẽ sợ tới tè ra quần.

Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm đã thông qua rất nhiều phó bản khó, vì thế sớm đã quen với loại sinh vật to lớn này.

Lạc Phi lần đầu tiên thấy cảnh này cũng không hề biến sắc, thấy viêm lang nhào về phía mình lập tức xoay một vòng tại chỗ, lưu loát né tránh móng vuốt sắc bén của nó, tiếp đó vươn tay nắm lấy sợi dây leo trên gốc đại thụ bên cạnh, nhanh nhẹn đu lên không trung.

Viêm Lang tập kích thất bại liền xoay người tiếp tục đuổi theo Lạc Phi!

Lạc Phi mượn lực từ dây leo nhanh nhẹn luồn lách giữa đám cây cối, viêm lang bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu nhảy dựng lên, mắt thấy nó sắp bổ gục mình, Lạc Phi quyết đoán nâng súng, nhắm ngay đầu viêm lang ‘đùng đùng’ hai phát.

Bên tai truyền tới một tiếng rống giận rung trời, quái thú đỏ rực ‘ầm’ một tiếng ngã xuống đất, bốc lên một trận bụi đất mù mịt.

Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm một lần nữa hai mặt nhìn nhau.

Trong tình huống bị dã thú biến dị hình thể lớn truy kích, người bình thường đều sợ tới nhũn cả chân. Thế nhưng người này lại có thể bảo trì bình tĩnh tuyệt đối, một súng bắn nổ đầu dã thú.

Quả thực là suất khỏi chê.

Ngay cả Khải Tư Lâm cũng nhịn không được bội phục, tán thưởng nói: “Có phải cậu từng được đặc huấn không? Kỹ thuật quyết đấu cùng bắn súng đều lợi hại như vậy!”

Phất Lan Khắc nói: “Cậu không phải là bộ đội đặc chủng hay đặc công gì đi?”

Lạc Phi từ trên cây nhảy xuống, vừa lật thi thể viêm lang vừa giải thích: “Cha tôi là quân nhân, ngay từ nhỏ đã yêu cầu rất nghiêm khắc, dạy tôi rất nhiều kỹ thuật chiến đấu cùng bắn súng.”

Tất cả tướng sĩ trong quân bộ đế quốc đều trải qua đặc huấn, nắm giữ kỹ thuật quyết chiến, khả năng bắn súng tinh chuẩn cùng thao tác điều khiển cơ giáp chiến đấu. Đứa nhỏ xuất thân từ gia đình quân nhân cũng được huấn luyện đặc biệt, sau này trưởng thành sẽ thi vào học viện quân đội.

Lạc Phi nói mình xuất thân từ gia đình quân nhân rất hợp lý. Hơn nữa cậu cũng không nói sai, phụ vương cùng ba ba đều xuất thân từ học viện quân đội, song thân của ba ba là đại tướng quân đế quốc, người thân trong nhà đều có liên quan tới quân bộ.

“Hóa ra là sinh ra trong gia đình quân nhân a! Khó trách thân thủ lợi hại như vậy.” Phất Lan Khắc cũng không hoài nghi, tìm được một đội hữu lợi hại như vậy anh khá kích động, đi tới dùng sức vỗ bả vai Lạc Phi: “Sau này cậu tổ đội cố định với tụi tôi đi, Mạc Hàm biết nhất định sẽ rất cao hứng!”

“…” Này cũng không nhất định, nếu Mạc Hàm biết tôi là ai thì sắc mặt có lẽ sẽ cứng ngắc không nói nên lời đi? Tựa như lúc nghe cậu thổ lộ vậy. Trong lòng thầm nghĩ tới biểu tình của Mạc Hàm khi thấy mình, ngoài mặt Lạc Phi vẫn tỏ ra nghi hoặc hỏi: “Mạc Hàm là ai?”

Khải Tư Lâm trả lời: “Mạc Hàm là đội trưởng của chúng ta.”

Phất Lan Khắc bổ sung: “Thân thủ của Mạc Hàm cũng rất nhanh nhẹn, không kém cậu bao nhiêu. Có hai vị đội hữu mạnh mẽ như hai người, tôi cảm thấy muốn thông qua phó bản hình thức ác mộng cũng không thành vấn đề.”

Khải Tư Lâm nói: “Chúng ta làm quen phối hợp một chút đi, chờ qua tuần Mạc Hàm tới thì bắt đầu chơi hình thức ác mộng.”

Phất Lan Khắc: “Không thành vấn đề!”

Thành công gia nhập đội ngũ, tâm tình Lạc Phi rất tốt, cậu thực chờ mong được gặp Mạc Hàm trong trò chơi, cậu muốn thể hiện thực lực của mình, như vậy liệu Mạc Hàm có nghĩ đại hoàng tử ngốc nghếch đơn thuần kỳ thực cũng rất suất không nhỉ?

Nghĩ đến đây, Lạc Phi liền kích động tới không hề buồn ngủ.

Vì thế tối đó cậu liền cùng Phất Lan Khắc, Khải Tư Lâm chơi Quy Luật Rừng Rậm, chơi tới tận rạng sáng mới ngủ.

…(cont)…