Nhóm nhân viên đầu tiên Sở Thu tuyển chỉ có năm người.
Giải Tử Thạch là một quân nhân đang nghỉ phép, đã từng tham gia chiến trường, sức chiến đấu hung hãn, sẽ có sự nhạy bén về nguy hiểm, có thể sửa chữa một số máy móc thiết bị, có nhiều mối quan hệ với quân nhân khác, có lòng trung thành và độ tin cậy cao.
Dương Mễ Tuyết là một nhà streamer game, tuy chỉ có hai trăm vạn fans hâm mộ, nhưng chủ đề trò chơi nông trại của cô ấy phù hợp với nội dung khai hoang trồng trọt của Sở Thu, tỷ lệ chuyển đổi fans cao, có sẵn phòng phát trực tiếp, trợ lý, người quản lý phòng, có thể sẵn sàng phát sóng trực tiếp, làm việc với khách hàng, khắc phục, kiểm soát đánh giá, Sở Thu không cần phải tìm tòi các công việc này nữa, cô có thể tiết kiệm không ít thời gian khi bớt đi chuyện này.
Diệp Chương là một thợ mỏ, anh ta là dị năng hệ thổ cấp bốn, trong số những hồ sơ đã nộp có quân nhân có dị năng cao hơn, nhưng Sở Thu vẫn chọn những người có cấp bậc dị năng không chênh lệch nhiều với cô, nhỡ có chuyện gì thì cô có thể nhanh chóng chống trả.
Hai người còn lại theo thứ tự:
Từ Hân Hân, dị năng hệ thủy cấp hai, phòng việc tài nguyên nước ở Lam Tinh bị ô nhiễm không thể uống được.
Sử Trấn, đã từng làm biên tập viên, thư ký, người lập kế hoạch công việc, trong quá trình xây dựng Lam Tinh chắc chắn sẽ có nhiều công việc liên quan đến giấy tờ văn bản, vì vậy cô giao tất cả những việc này cho anh ta.
Đội ngũ sáu người là cách bố trí quen thuộc nhất của Sở Thu khi ở mạt thế, khi dị năng còn ở cấp bậc thấp, số người này nằm trong phạm vi cô có thể kiểm soát được.
Nếu không có một đội phó có năng lực để hỗ trợ chia sẻ thì có nhiều người hơn nữa cũng gặp bất tiện.
Giải Tử Thạch và Diệp Chương vẫn chưa trở về, nhưng Dương Mễ Tuyết vừa nghe tin sẽ xây một ngôi nhà bằng trúc, cô ấy hứng thú bừng bừng nói: “Chúng ta chỉ có sáu người, cây trúc không có nhiều, có đủ xây căn nhà có ba phòng không? Bà chủ một phòng, tôi và Từ Hân Hân một phòng, phòng còn lại cho ba người đàn ông.”
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhiệt tình tham gia.
Thực vật thiên nhiên quý hiếm như vậy, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một ngôi nhà bằng trúc trong di tích nền văn minh cổ đại trên tinh võng, ai mà không muốn chứng kiến, thậm chí tham gia vào quá trình xây lại các di tích nền văn minh cổ đại?
[Nhanh nhanh nhanh, đừng đợi bọn họ, chúng ta bàn về cách xây nhà trúc trước đi!]
[Nên vẽ bản thiết kế trước, hay chặt trúc trước?]
[Nhà trúc cũng là nhà, chắc là phải làm móng nhà trước?]
[Không có kiến trúc sư nào ở đây nói hai câu sao? Chỗ này đều là một đám người ngoài nghề.]
[Các kiến trúc sư của Liên Bang chỉ học cách xây nhà bằng vật liệu mới, giờ đổi vật liệu mới bằng cây trúc họ không biết làm như nào.]
[Kể cả quý tộc trong nhà có trồng trọt sư, thì họ cũng sử dụng vật liệu mới chỉ thêm cây trúc vào làm vật trang trí, chứ không xây hết cả ngôi nhà bằng cây trúc.]
Mấy trăm nghìn người thảo luận sôi nổi một lúc, lâu lâu cô ấy lại nói chuyện vài câu, nửa giờ trôi qua, Diêp Chương quay về, nhưng không nói một câu nào cả.
Dương Mễ Tuyết: “…”
Mọi người xem: “…”
Diệp Chương xới đất suốt một giờ, trên người đầm đìa mồ hôi, cả người dính đầy bụi bẩn, nhìn ra rõ ràng anh ta không trộm lười biếng.
Đúng lúc Từ Hân Hân đưa một ly nước: “Anh uống nước đi.”
“Cám ơn cô.” Diệp Chương uống mấy ngụm nước, tùy tiện lau miệng một cái, sau đó nói với Sở Thu: “Bà chủ, tôi đã sử dụng hết dị năng, bà chủ có muốn đi xem một chút không?”
Sở Thu đã nhìn thấy mặt đất gần đó, nếu ở xa hơn, cô sẽ điều khiển robot ong mật nhỏ đi kiểm tra.
Máy quay quét qua một đường, trong tầm mắt là mảnh đất ẩm ướt ở bên ngoài, từng mảnh đất bằng phẳng san sát nhau.
Từ góc nhìn của con người thì không thấy gì, nhưng ở góc độ trên cao, ta có thể dễ dàng nhận ra vùng đất này đã được biến thành một bàn cờ vây cỡ lớn, với các thanh ngang và khung dọc xếp đều đặn như được đo bằng thước từ trước.
Sở Thu chớp mắt, cô không nói gì, Dương Mễ Tuyết vội vàng nói: “Diệp Chương, anh có phải mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?” Trông có vẻ khá nghiêm trọng.
Diệp Chương lắc đầu, sau đó anh ta nhận ra ý câu hỏi, hoảng sợ nói: “Tôi đã làm sai à? Không phải mảnh đất trồng ruộng có hình chữ điền sao?” Để tạo ấn tượng tốt với bà chủ, anh ta còn đặc biệt tìm hiểu trên tinh võng.
Dương Mễ Tuyết vừa định giải thích, thì thấy Từ Hân Hân với Sử Trấn có vẻ mặt ngơ ngác, “…”
Trong năm nhân viên đã có ba người không biết gì về trồng trọt cả, bà chủ dựa vào tiêu chuẩn nào để tuyển nhân viên vậy? Nhìn mặt à?
Sở Thu dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Chương đừng hoảng sợ: “Không sao đâu, phải xới đất trước hai ngày để tiêu diệt vi khuẩn và trứng côn trùng, đến lúc đó giữa các mảnh ruộng phải có một con đường, để cho con người và máy móc đi qua, nên chúng ta vẫn phải xới đất tiếp.”
“A!” Diệp Chương mở to hai mắt, bỗng nhiên anh ta hiểu được đồng ruộng được ví như hình chữ điền có nghĩa là gì.
“Hả—?” Dương Mễ Tuyết ngạc nhiên ngửa người ra sau, “Chúng ta phải phơi đất dưới ánh nắng hai ngày? Đây chẳng phải là hai ngày này chúng ta không được ăn trái cây?”
Diệp Chương, Từ Hân Hân, Sử Trần lặng lẽ nhìn Sở Thu, trong ánh mắt bọn họ hiện rõ sự thèm muốn trái cây.
Sở Thu luôn có cảm giác như mình đang nhìn thấy ba con sói đói: “…Mấy người không cảm thấy trong hoàn cảnh này, một căn phòng trúc có thể che mưa che gió quan trọng hơn trái cây à?”
“Không cảm thấy!” Bốn người đồng thanh nói.
Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp cũng điên cuồng đổi mới:
[Không cảm thấy!!!]
[Nhất định trái cây quan trong hơn!]
[Người trưởng thành cần gì lựa chọn? Tất nhiên là sẽ chọn hết!]
[Xây dựng một ngôi nhà trúc cần rất nhiều trúc, nếu dùng hết dị năng này để trồng
trái cây, rít—]
Sở Thu nhận ra dùng lý lẽ nói chuyện với nhân viên không có tác dụng, cô lập tức chuyển sang cứng rắn: “Bà chủ muốn ở nhà trúc.”
Bốn người đồng thanh nói: “Vậy phải xây!” Nhân viên đi làm có thể cãi lời bà chủ sao? Không thể nào.
Người xem: “…”
Bình tĩnh lại, suy nghĩ hợp lý thì nhận ra ngôi nhà quan trọng hơn, quyết định của Sở Thu không sai.