Chương 8: Trồng rừng trúc 2

Sở Thu nhận được yêu cầu kết nối, vừa bấm đồng ý, một con robot ong mật nhỏ mà Dương Mễ Tuyết để dự phòng đã đi theo cô, phòng phát sóng trực tiếp [Bắt đầu xây dựng Lam Tinh từ con số không] đã chính thức mở ra, khuôn mặt của cô hiện lên trên màn hình quang não.

Khuôn mặt này rất giống cô, nhưng không có nhiều vết sẹo cô có trong thời kỳ mạt thế, thậm chí còn trắng hơn cô lúc trước gấp mấy lần.

Sở Thu không nhìn quen gương mặt này lắm, cô chỉ liếc mắt một cái rồi dời đi, “Xin chào mọi người, tôi tên là Sở Thu, một chủ phòng nghèo rớt mồng tơi vừa mới thừa kế Lam Tinh.”

Giọng nói cô vừa bất lực, vừa giễu cợt khiến cho nhiều người xem hiểu ý cười một tiếng.

Cho dù Sở Thu không nhìn về phía màn hình nói chuyện, hơi quay người sang một bên, thì mọi người mới hiểu rằng chủ phòng này không quen việc phát sóng trực tiếp.

[Chào Thu Thu~]

[Chào chủ phòng nghèo rớt mồng tơi 2333]

[Chủ phòng là trồng trọt sư, hôm nay có sẽ phát sóng trực tiếp việc làm ruộng phải không?]

[Mọi người chỉ quan tâm đến việc chủ phòng là trồng trọt sư, còn tôi thì quan tâm chủ phòng có bán dâu tây không kkk]

Đây là buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên của Sở Thu, nhưng Sơ Thu không nhìn thẳng vào màn hình, Dương Mễ Tuyết hơi lo lắng, cô ấy đang định đi đến hỗ trợ thì thấy Sở Thu lập tức nhìn thẳng vào màn hình, trả lời: “Có bán, xây dựng lại Lam Tinh cần rất nhiều tiền, nhưng trái cây rất mỏng manh, vận chuyển không dễ dàng, cho nên chúng tôi phải mất nhiều thời gian.”

Dương Mễ Tuyết: “...” Mình đang lo lắng chuyện gì.

Người xem: !!!

Vốn dĩ bọn họ chỉ nghĩ “Hỏi một câu không mất tiền”, không ngờ là chủ phòng sẽ bán dâu tây, đột nhiên bọn họ cảm giác nhặt được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, đạp bọn họ suýt nữa hôn mê.

[Cô bán như thế nào? Nếu quá đắt thì chúng tôi không mua nổi.]

[Đúng vậy, các hành tinh khác cách Lam Tinh quá xa, không có con đường vận chuyển thích hợp, không biết phí vận chuyển sẽ mất bao nhiêu.]

[Phí vận chuyển quá đắt mà bạn không trả nổi? Vậy bạn có tin hay không, trong cuộc chiến mua hàng này bạn sẽ không cướp được xuất nào.]

[Chủ phòng chuẩn bị dâu chưa, bắt đầu bán đi, chúng tôi mua một đợt để hỗ trợ sự nghiệp xây dựng lại Lam Tinh của chủ phòng.]

[Đúng đúng đúng, tôi không muốn chút đồ ăn đó, chủ yếu tôi muốn ủng hộ xây dựng lại Lam Tinh!]

Sở Thu: “...” Mấy người này nghĩ gì, cô ở Lam Tinh cũng biết rõ.

“Tôi chưa vội bán dâu tây, hôm nay chúng tôi mới đến đây, chưa có chỗ ở, trước tiên tôi trồng một ít cây trúc để dựng nhà đã.”

Chất lượng nước và đất ở đây đều chưa được kiểm tra bằng dụng cụ chuyên nghiệp, cô không rõ hàm lượng kim loại nặng ở đây có vượt tiêu chuẩn không, hay có chứa nguyên tố nào có hại cho cơ thể con người, làm sao Sở Thu dám tùy tiện trồng các loại cây để ăn?

Cô lấy một đoạn trúc tiên từ trong hộp sắt đeo ở bên hông ra, chọn một chỗ dưới chân núi rồi chôn xuống.

Dương Mễ Tuyết đi theo sát bên người Sở Thu, nhìn thấy hành động này của cô, cô ấy hưng phấn đến mức giọng nói chuyện cao vυ"t: “ Nhóm lão thiết nếu đã sang phòng này thì đừng bỏ qua, đây chính là hình ảnh trồng sọt sư trồng cây siêu hiếm, nếu bỏ lỡ cảnh này bạn sẽ hối hận mười năm, mọi người đừng chớp mắt! Nếu không muốn chớp mắt thì bạn hãy dùng tay để giữ hai mí mắt, nhóm lão thiết hãy nhìn tôi để học, chắc chắn sẽ được!”

Cô ấy không chỉ nói mà bản thân còn thực hiện hành động này luôn, cô ấy không có gánh nặng gì của người đẹp cả, đôi mắt kia buộc phải thực hiện việc nó không thể nào chịu nổi.

Trong đầu Sở Thu không khống chế được hiện ra câu nói “Đôi mắt mở to như chuông đồng”, cô ôm trán không biết phải làm sao.

Nhân viên mình tuyển, cho dù tính họ có như thế nào, thì cô chỉ có thể bóp mũi chấp nhận.

Sở Thu ngồi xổm trên mặt đất, tay phải ấn xuống đất, dị năng hệ mộc chậm rãi truyền vào trong đoạn trúc tiên, sức sống đang ngủ say của nó dần dần thức tỉnh lại.

Cây trúc là một trong những loài cây có sức sống mạnh mẽ, tốc độ sinh trưởng nhanh, khả năng sinh sản mạnh, chỉ cần bén rễ thành công, tưới nước đầy đủ, chưa đầy một tháng nó có thể phát triển thành một khu rừng trúc, việc Sở Thu phải làm là tận dụng khả năng của mình dùng dị năng để tăng tốc độ sinh trưởng của cây.

Sau khi được Dương Mễ Tuyết mạnh mẽ nhắc nhở, không có ai trong số 500 nghìn người trong hai phòng phát sóng trực tiếp chớp mắt, họ không muốn bỏ lỡ cảnh tượng quý giá này.

Phần đất ẩm ướt vừa được Diệp Chương xới qua, có một đoạn trúc tiên dài bằng ngón tay cắm vào trong đó, chưa đầy hai phút, những cây măng nối tiếp nhau chui từ dưới đất lên, vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài và ánh nắng mặt trời, chúng như tiêm máu gà hướng lên trên, trong chớp mắt chúng nó đã cao hơn hai mét.

Càng ngày càng nhiều ngọn măng tranh nhau lớn lên mọc thành cây trúc xanh, rễ dày bằng nắm tay, cao thấp đan xen nhau, xanh um tươi tốt.

Dương Mễ Tuyết vừa đi vòng quanh khu rừng trúc nhỏ vừa đếm, “Bà chủ, 26 cây trúc này có đủ xây dựng một ngôi nhà trúc không?”

Nghĩ như nào thì bọn họ vẫn cảm chiều cao của cây trúc dài hai mét không đủ để xây một ngôi nhà, trừ khi bọn họ xây một căn nhà trúc thấp để ở tạm trước, rồi xây một ngôi nhà mới sau.

Nhưng theo cách này, số lượng công việc của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều, cây trúc được sử dụng trước đó sẽ bị lãng phí, Dương Mễ Tuyết không muốn lãng phí nó.

Sở Thu “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “ Vẫn chưa đủ.”

Không phải cô dừng lại vì không có đủ dị năng, mà cô nhận ra hôm nay thúc giục cây trúc này sinh trưởng rất dễ dàng.

Chỉ khi thực vật sinh trưởng dưới tình huống không cần dị năng hệ mộc cung cấp đến lúc lớn, mới có thể tiết kiệm dị năng, điều này cho thấy khu vực đồi núi này được bao bọc bởi con sông, nên đất đai ở đây tương đối màu mỡ.

Tuy nhiên, dưới tình huống đất đai ở đây màu mỡ, vậy dù không có những sinh vật khác hoặc hạt giống theo cơn gió bay đến đây thì nơi này sẽ tràn đầy cây cỏ, chứ không phải chỉ mọc một ít cỏ dại như này.

Sở Thu tiếp tục dùng dị năng của mình để thúc giục cây trúc, cho đến khi chỗ này biến thành một rừng trúc nhỏ cô mới dừng lại, cô đứng lên đồng thời vỗ nhẹ hạt bụi ở trên quần, tay phải không chú ý chạm vào hộp sắt, cô giấu một hạt giống vào lòng bàn tay.

“Chờ Giải Tử Thạch và Diệp Chương trở về, chúng ta sẽ xây nhà trúc.”