Sở Thu không biết vì sao Chu Tu Viễn bật cười.
Cô cúi đầu nhìn xuống, phát hiện cục lông nhỏ trong tay mình càng nhỏ đi, trông như đang tự bế và hơi tức giận, cô đã nhận ra.
“Bánh trôi hạt mè trông rất dễ thương, ăn rất ngon, chị đang khen nhóc đó.” Sở Thu không cảm thấy bốn chữ bánh trôi hạt mè có nghĩa xấu nào, “Nếu Bánh Trôi không tin, bây giờ chị sẽ đi làm cho nhóc ăn thử?”
Trong lòng Ngôn Tư Niên vẫn hơi chán nản, anh chỉ hơi nhếch mí mắt lên, nhưng tâm tình không tốt hơn tí nào.
Đúng không?
Dù bề ngoài anh trông giống ấu tể, thì bên trong anh vẫn là một người đàn ông trưởng thành, làm sao có thể vui vẻ khi được người khác khen dễ thương?
Nếu không phải Chu Tu Viễn đứng ở trước mặt nhóc con cười trộm, thì nhóc con chắc chắn sẽ không tự bế như này!
Sở Thu tức giận với Chu Tu Viễn, cô dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo anh ta, mặt Chu Tu Viễn ngay lập tức trở lên vô cảm, anh ta không dám cười nữa.
“Anh làm Bánh Trôi tức giận, lát nữa anh phải làm thêm mấy cái bánh trôi hạt mè để dỗ nhóc con!”
Chu Tu Viễn lớn tiếng đồng ý: “Vâng, bà chủ Sở!”
Sở Thu mỏ miệng muốn phản bác câu bà chủ, nhưng sau đó cô nghĩ đến quân nhân của Quân đoàn số chín đều gọi cô như vậy, nên đành bỏ qua.
“Đi thôi, chúng ta đi làm việc.”
Hai người sóng vai nhau đi mấy bước, Sở Thu nhét cục lông nhỏ vào trong ngực Chu Tu Viễn, mở ra hộp sắt, cô lấy hạt giống của lúa nếp và hạt mè ra.
Chu Tu Viễn thò đầu sang nhìn một cái, “Tôi đã muốn nhìn xem bên trong hộp sắt của cô có bao nhiêu đồ.”
Ngôn Tư Niên ở trong ngực anh ta cũng tò mò nhìn sang.
Anh chỉ thấy chiếc hộp sắt cỡ lòng bàn tay kia, giống như hộp trang sức được chia thành mấy tầng, mỗi một tầng đều có mấy trục ô lớn nhỏ không đồng nhất, bên trong mỗi ô đặt rất nhiều hạt giống.
Hai người sững sờ ngay tại chỗ.
Đột nhiên giọng nói của Chu Tu Viễn không lưu loát: “Đây là kỹ thuật không gian gấp?”
Sở Thu nghe thấy giọng điệu nói chuyện của anh ta hơi khác, giống như nhìn thấy chuyện gì không thể tin được, cô hỏi ngược lại: “Không phải cơ giáp của các anh cũng dùng kĩ thuật không gian gấp để cất giữ sao?”
Cơ giáp dân sự được cất giữ trong dây chuyền cơ giáp, còn cơ giáp quân sự thì cao cấp hơn, nghe nói vật đựng nó rất đa dạng hóa, dây chuyền, nhẫn, nút cài đều có thể sử dụng.
Có vẻ như Sở Thu chưa hiểu được chiếc hộp sắt trong tay cô có điểm gì đặc biệt.
Chu Tu Viễn tóm Sở Thu lại, kéo cô trở lại phòng khách, rời khỏi phạm vi đang phát sóng trực tiếp.
Biết buổi sáng phải ký hợp đồng, nên hôm nay Sở Thu không mở phát phòng phát sóng trực tiếp của mình, thay vì đóng cửa một lần, bị người khác đồn đoán cô đang làm gì với Chu Tu Viễn, không bằng thừa nhận mình quên mở phòng phát sóng trực tiếp, bây giờ chỉ có một phòng phát sóng trực tiếp của Dương Mễ Tuyết.
Chu Tu Viễn quay lưng ra ngoài, đứng trước mặt Sở Thu, anh ta ngăn cản robot ong mật nhỏ đang di chuyển bên ngoài chụp ảnh hai người.
“Kỹ thuật không gian gấp của Liên Bang còn chưa được hoàn thiện, yêu cầu phải sử dụng một kim loại hiếm, nếu tôi không nhìn nhầm, thì đây chỉ là một hộp sắt bình thường?”
Sở Thu trực tiếp đưa hộp sắt cho Chu Tu Viễn xem, “Anh là dị năng hệ kim,anh xem đi.”
Chu Tu Viễn dùng dị năng của mình kiểm tra hộp sắt, rất nhanh anh ta nhận ra được chỗ khác thường: “Đây là...Titan rỗng dùng bên trong để hỗ trợ kỹ thuật không gian gấp, còn hộp sắt bình thường dùng để che phủ bên ngoài, nhưng lượng kim loại titan rỗng rất nhỏ, kĩ thuật chế tạo hơi thô xơ, không gian có thể gấp lại không nhiều, tổng cổng chỉ được một mét vuông.”
Sau khi Chu Tu Viễn kiểm tra xong anh ta trả hộp sắt cho Sở Thu, không hỏi ai là người làm ra chiếc hộp này, với tài sản ít ỏi của Sở Thu, làm sao cô có thể sở hữu được một thứ như này.
“Chỉ có từng đây không gian trống, chuyện này không sao cả, sau này cô cô gắng không để máy quay phát sóng quay được hình ảnh của hộp sắt.”
Sở Thu: “Tôi sẽ cẩn thận.”
Cô lấy hạt giống của lúa nếp và hạt mè ra, cất hộp sắt đi, rồi cùng Chu Tu Viễn và cục lông nhỏ đi ra ngoài.
Lúa nếp là một loại lúa, phải trồng ở trong ruộng lúa, nó cần rất nhiều nước và chất dinh dưỡng, tuy nhiên xung quanh bọn họ đều là ruộng khô, không có ruộng nước.
Giữa việc sử dụng tất cả dị năng hệ mộc để thúc giục cây hay thử trồng một chút, thì Sở Thi không do dự lựa chọn cái sau.
Cô phải chuẩn bị nhiều hàng hóa hơn để chuyển nên tàu vận chuyển, nên phải tiết kiệm dị năng nhiều nhất có thể.
Chẳng qua cô chỉ trồng thử một ít, nên cũng không cần diện tích lớn, Sở Thu gọi Diệp Chương, để cho anh ta giúp xới đất, rồi nhờ Từ Hân Hân chuyển nước từ sông đến đây, tạo ra một ruộng lúa có diện tích là một mét vuông.