Chương 42: Bánh trôi hạt mè 3

Phòng khách đã có sẵn bàn ghế, cửa mở rộng, hướng ra bên ngoài, có thể nghe thấy tiếng đám người Giải Tử Thạch đang bận rộn chặt trúc làm cốc trúc với âm thanh đang dọn dẹp, cũng thấy được Vu Hạo đang nhìn chằm chằm cục lông nhỏ, sợ cậu ta sẽ xông lên ôm luôn nhóc con.

Điều khoản hợp đồng đã được soạn thảo ở ngày hôm qua, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, thì sẽ không thay đổi nữa.

Sở Thu và Chu Tu Viễn nhanh chóng ký tên, chia thành ba bản, hai người bọn họ mỗi người một bản, còn một bản khác sẽ giao cho Nguyên soái Ngôn Hồi cất giữ.

Chu Tu Viễn: “Nguyên soái Ngôn Hồi là Tổng tư lệnh của Quân đoàn số chín, ông ấy đã đồng ý với bản hợp đồng này, Quân đoàn số chín sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ cô trong việc xây dựng lại Lam Tinh.”

“Vũ khí ở trên tàu tuần tra không mạnh bằng vũ khí trên chiến hạm, Nguyên soái đã phái người nhanh chóng đi đến đây, bởi vì quãng đường xa xôi nên sẽ mất một khoảng thời gian, tàu vận chuyển đã được điều động từ địa phương gần đây đến nơi này, dự kiến chiều ngày kia nó sẽ đến đây.”

Sở Thu rất hài lòng với hiệu quả này: “Vậy trong hai ngày này tôi phải chuẩn bị xong hàng hóa, có mấy chiếc tàu vận chuyển? Có thể trở được bao nhiêu hàng? Còn việc kiểm tra chất lượng vệ sinh thực phẩm thì sao?”

Chu Tu Viễn lần lượt trả lời: “Đất mới khai hoang, cây trồng sản xuất không nhiều, nên lần này chúng tôi chỉ phái một chiếc tàu vận chuyển đến, chủ yếu là đưa cho cô một ít đồ dùng cần thiết, như máy kiểm tra chất lượng đất và nước, máy lọc sạch, máy xử lý rác thải..., những thứ này đều là đồ dùng cần thiết ở thời điểm này, chúng tôi sẽ giúp cô hoàn thành trong vòng hai tháng này.”

“Tàu vận chuyển có thể chở mấy chục nghìn tấn hàng hóa, không cần lo lo không chứa hết được hàng hóa, sẽ có nhân viên chịu trách nghiệm việc kiểm tra chất lượng vệ sinh thực phẩm, họ sẽ gửi cụ thể bản báo cáo kiểm tra cho cô, yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ không mắc sai lầm nào.”

Không hổ là cố vấn, anh ta đã suy xét mọi thứ một cách toàn diện.

Sở Thu không nói là mình đã mua một chiếc máy kiểm tra chất lượng đất và nước, bây giờ đang được đưa đến đây.

“Tôi muốn bán một lô sản phẩm bằng trúc.”

Nghĩ đến đây, Chu Tu Viễn cười nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó bắt đầu tính toán số lượng sản phẩm bằng trúc dựa trên giới hạn dị năng và tốc độ khôi phục của cô, sau đó lại tính các loại trái cây khác.

Sở Thu: “Khoai lang dễ bảo quản, không dễ dàng bị dập, hơn nữa nó có nhiều cách ăn, ăn cũng ngon, tôi đề nghị sẽ thêm một nhóm khoai lang vào trong đợt này, có thể mang thêm một ít trái cây, để học hỏi kinh nghiệm bảo quản nó trên tàu vận chuyển.”

Chủ yếu là do trước đây không có kinh nghiệm vận chuyển, nếu trở quá nhiều trái cây, trên đường nó bị va đập và hỏng thì phải làm sao?

Chu Tu Viễn cũng đồng ý: “Liên Bang có kinh nghiệm vận chuyển thực vật biến dị từ những khu vực và hành tinh có thực vật biến dị mọc hoang, hơn nữa họ có kỹ thuật bảo quản thực phẩm nhất định, trước khi tàu vận chuyển tiếp theo đến đây chúng tôi sẽ đi học hỏi, lần này chúng ta chủ yếu sẽ vận chuyển khoai lang.”

Khoảng cách Lam Tinh gần Ngân Hà Tinh Hệ, còn Thương Lam Tinh Hệ nơi Quân đoàn số chín đóng quân thật sự rất xa, chiến hạm dùng hết tốc độ phải mất hơn một tháng mới đến nơi, ở giữa nó phải đi qua khu vực phóng xạ chính của tinh vực Tiên Nữ.

Nếu không có kỹ thuật bảo quản tươi tốt hơn, thì làm sao thực vật có thể chịu được thời gian vận chuyển dài như thế?

Hai người bọn họ nói chuyện quá lâu, Ngôn Tư Niên đợi ở bên ngoài, đợi mãi mà không thấy bọn họ đi ra, nên anh đành phải đi vào trong tìm người.

Ánh mắt Sở Thu nhìn thấy bóng dáng cục lông nhỏ đen trắng, cô lập tức nghĩ đến món ăn khác có thể dễ dàng vận chuyển: “Nếu như Quân đoàn số chín không vội, có thể để tàu vận chuyển dừng ở đây thêm hai ngày, tôi sẽ trồng thêm một ít lúa, lúa mạch, lúc đó có thể nghiền thành bột, sau này có thể dùng để làm mì sợi, bánh mì, bột này chỉ cần chú ý đến nhiệt độ và độ ẩm thì nó sẽ không dễ bị hỏng, rất thích hợp cho các anh.”

Chu Tu Viễn: “Vấn đề duy nhất chính là khâu sản xuất, ở bên kia chúng tôi không có đầu bếp, thôi, để cho bọn họ đến phòng phát sóng trực tiếp học đi, dù sao nhất định cô sẽ phát sóng làm món ăn.”

Sở Thu: “Tất nhiên.”

Cục lông nhỏ chân ngắn, nhưng đi lại không chậ, chỉ một lúc đã đi đến trước mặt Sở Thu, cô tùy ý bế nhóc con lên, đặt ở trên đùi, “Bánh Trôi, đợi lát nữa chị sẽ trồng lúa nếp và hạt mè, bữa trưa chúng ta sẽ ăn bánh trôi hạt mè nhé?”

“Ừ.” Ngôn Tư Niên ngồi ngay ngắn, anh ngoan ngoãn trả lời.

Chỉ cần nhìn vẻ ngoài hợp tác của anh, ai có thể nghĩ đến bên trong cục lông nhỏ này lại là một cỗ máy tàn nhẫn gϊếŧ trùng tộc chứ?

Trong mắt Chu Tu Viễn hiện lên một tia nhẹ nhõm, bất luận trong hoàn cảnh nào, bạn thân của anh ta đã có cảm xúc và phản ứng khác với cỗ máy gϊếŧ trùng tộc kia, đây là chuyện tốt!

Nhưng điều này không ngăn cản anh ta gây chuyện: “Bánh trôi hạt mè không phải là lý do khiến cô đặt tên cho Bánh Trôi đấy chứ?”

Chu Tu Viễn chỉ tùy tiện đoán bừa, không ngờ Sở Thu lại thừa nhận, “Đúng vậy.”

Ngôn Tư Niên: ?

Chu Tu Viễn: ?

Sở Thu gãi cằm cục lông nhỏ, “Anh không thấy toàn thân của Bánh Trôi chỉ có hai màu đen trắng, gấu trúc tròn trịa, mập mập, có phải trông rất giống bánh trôi hạt mè không?”

“Ha-“ Chu Tu Viễn quay đầu lại, đầu vai run run, toàn thân run rảy.

Ngôn Tư Niên: “...”

**

Tác giả muốn nói:

Ngôn Tư Niên: Cậu muốn cười thì cười đi, tôi sẽ không đánh cậu [Nhiều nhất tôi chỉ đánh cậu đến gần chết thôi, ánh mắt đe dọa.jpg]