Chu Tu Viễn ngượng ngùng gãi gãi gò má, việc nấu đường đúng là khiến anh ta không xứng đáng với cái tên cố vấn của mình, “Xin lỗi, hình như tôi đã làm hỏng rồi.”
Dương Mễ Tuyết vội vàng xua tay: “Không đúng không đúng, nhất định là do tôi không tìm hiểu kỹ.”
Cam Trần: “Không không không, là do tôi không khống chế lửa đều.”
Diệp Chương: “Là tại tôi không khuấy tốt.”
Từ Hân Hân: “Tại tôi không rửa sạch sẽ.”
Ai cũng cảm thấy việc không nấu được đường là lỗi của mình, mặt ai nấy cũng tỏ vẻ áy náy, nhận hết trách nhiệm về mình, tiếc nuối đau lòng nhìn nồi nước đường mía đang tản ra mùi khét kia.
Đây là lần đầu tiên bọn họ làm đường do không có kinh nghiệm lên thất bại, họ không phải cố ý quấy rối làm lãng phí thực vật, Sở Thu làm sao có thể trách họ được?
“Nó chỉ hơi nhão thôi, nếu tiếp tục đun sẽ ảnh hưởng đến hương vị và mùi thơm cuối cùng của đường, nhưng nó chưa bị hỏng hoàn toàn, nếu mọi người không ngại với mùi khét của nó, thì có thể đổ thêm nước vào, chia cho mỗi người một phần uống, thì cũng coi như không lãng phí.”
“Chúng tôi không ngại!” Ánh mắt mọi người sáng lên, bọn họ thật sự không muốn lãng phí bất kỳ loại thực vật tự nhiên nào.
“Mọi người nấu trước đi, tôi đi thúc giục ra hai cây trúc to dày, chặt xuống làm cốc trúc, sau này chúng ta ăn uống cái gì cũng dễ hơn.” Sở Thu ôm cục lông nhỏ đi về phía rừng trúc.
Giải Tử Thạch và Diệp Chương vội vàng cầm đao đuổi theo: “Bà chủ, chúng tôi giúp cô.”
Thực tế vấn đề không đủ bát đũa đẻ dùng đã xuất hiện từ ngày hôm qua, có thể cầm khoai lang nướng để ăn, nhưng nước đường phải có cốc đựng để uống.
Chu Tu Viễn có thể dùng dị năng hệ kim của mình để làm một ít cốc, nhưng phần lớn kim loại không có khả năng cách nhiệt, sản phẩm từ trúc lại có mùi hương thoang thoảng từ trúc, dùng cốc trúc để uống nước, cảm giác khiến cả người cũng sung sướиɠ thoải mái hơn.
Anh ta càng thích sử dụng cái sau hơn, anh ta tin rằng người dân khác trong Liên Bang cũng có ý nghĩ giống mình.
Trước khi những trồng trọt sư khác ở Liên Bang bán thực vật cho dân thường, tất cả các sản phẩm từ trúc sẽ là đặc sản của Lam Tinh, dâu tây và dưa hấu sợ va đập, nhưng sản phẩm từ trúc thì không sợ vấn đề này, nó có thể chịu đựng được va đập, mà quan trọng hơn: Nó có thể trực tiếp bán luôn được.
Chu Tu Viễn làm nhiều việc một lúc, anh ta vừa báo tin vui cho các quân nhân qua quang não là bọn họ có thể uống nước đường, một bên trong đầu đang suy nghĩ những vấn đề có thể xảy ra trong quá trình bán sản phẩm bằng trúc.
Anh ta nhanh chóng phát hiện ra trên phòng phát sóng trực tiếp đã có sẵn đoàn đội sắp xếp sản phẩm để bán, không cần phải lo lắng chuyện này, bây giờ chỉ cần thông qua khâu kiểm tra chất lượng vệ sinh thực phẩm là được.
Vậy ra lúc Sở Thu tuyển nhân viên trên phi thuyền, cô đã nghĩ đến việc này rồi?
Nghĩ thật xa, vận may cũng có đủ, vừa vặn trên phi thuyền lúc đó lại có một streamer game, còn là một người chuyên chơi game nông trại, thật sự thích hợp.
Chu Tu Viễn gửi tin nhắn cho Vu Hạo: [Cậu đến đây làm năm mươi chiếc cốc kim cương.]
Chờ Sở Thu, Giải Tử Thạch và Diệp Chương khiêng hai cây trúc to dày đến đây, thì Vu Hạo vội vàng từ tàu tuần tra chạy đến đây.
Sở Thu lần đầu tiên thấy Vu Hạo, người này không có trong danh sách năm trăm người của Chu Tu Viễn, hai bên gật đầu chào nhau một cái cũng không giới thiệu.
Nhưng Sở Thu chú ý đến ánh mắt của Vu Hạo dừng lại hai giây ở Bánh Trôi đang được cô ôm trong ngực, rồi sau đó cậu ta lơ đãng nhìn sang chỗ khác, chẳng lẽ người này cũng là một người cuồng lông không cho người khác biết?
Vu Hạo ở ngay trước mặt mọi người sử dụng dị năng hệ kim cương, làm ra những chiếc cốc kim cương có cùng chiều cao và kích thước, hình dạng hẹp ở phía dưới và rộng ở phía trên rất thích hợp để xếp chồng lên nhau lúc cất đi.
Làm liên tục ra năm mươi chiếc.
Những chiếc cốc kim cương trong suốt như pha lê, xếp ngay ngắn chỉnh tề ở trên bàn trúc, dưới ánh nắng mặt trời nó tản ra ánh sáng rực rỡ.
Robot ong mật nhỏ ở phía trên xoay đi xoay lại, điều chỉnh góc độ, phát vào trong phòng phát sóng những hình ảnh chung thực và đẹp nhất, khiến không ít người xem thốt lên – nhiều cốc kim cương không phải là cảnh có thể nhìn thấy một cách dễ dàng.
Những thứ này nếu ở trước khi mạt thế hơn một nghìn năm trước xuất hiện, chỉ cần bán đi một cái thì đủ cả đời có cái ăn cái mặc không phải lo gì cả, đến khi mạt thế xuất hiện đã không ai để ý đến nó, đến tinh tế thì nó càng không có giá trị gì cả.
Sở Thu nhìn thấy thì hơi nhướng mày, bây giờ cô đã bình tĩnh hẳn, chỉ vào đống trúc nói: “Cắt ở chỗ này, đánh bóng nó cho đến khi mặt đó không còn sắc nữa thì mới dùng để uống được, còn có thể làm một lắp cốc.”
Giải Tử Thạch: “Vâng, bà chủ.”
Diệp Chương: “Bà chủ yên tâm.”
“Sở Thu.” Chu Tu Viễn chỉ về phía nhà trúc.
Nói hôm nay chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng, vừa vặn lúc thời gian đang chia nước đường này để làm xong việc này.
Sở Thu đặt cục lông nhỏ xuống, sau đó đi về phía nhà trúc với Chu Tu Viễn.