Mục dùng dị năng của họ cũng được chia rất rõ ràng: Dị năng có thể canh tác đất đai, những người còn lại kiểm tra chất lượng đất và nước.
Trên tàu tuần tra không có máy móc chuyên nghiệp dùng để kiểm tra chất lượng đất và nước, nhưng có máy quét hình mạnh, sau khi dùng hàng mẫu nó có thể phân tích hàm lượng nguyên tố có trong đất và nước.
Sở Thu vạch ra phạm vi và trình tự, đầu tiên phải kiểm tra đất gần rừng trúc và nước sông, sau đó lần lượt kiểm tra ra phía ngoài.
Kết cả cuối cùng làm cô hơi bất ngờ: Phù hợp tiêu chuẩn.
Măng trúc được trồng từ đất và nước ở đây, đáp ứng các tiêu chuẩn an toàn của luật vệ sinh của Liên Bang.
Khi có kết quả này, Sở Thu đã có thể dừng tay.
Lúc trước khi cô bảo Diệp Chương xới đất, không bảo anh ta nhặt đá ra, đó là vì không đủ nhân viên, nhưng bây giờ có mấy trăm quân nhân làm việc, nên công việc sẽ chi tiết hơn lúc đó.
Các quân nhân có dị năng hệ thạch lựa đá ra ngoài, dị năng hệ thổ xới đất, phá vỡ đất, dùng dị năng chia nhỏ đất ra, làm đất thành vụn nhỏ.
Mà chỗ đất Diệp Chương xới hôm trước, trải qua mấy ngày phơi nắng gϊếŧ vi trùng, bây giờ có thể bắt đầu trồng trọt.
Sở Thu tập hợp mọi người lại, dạy cho bọn họ cách phân chia rãnh, cách cắt miếng dâu tây, cách trồng dâu tây, toàn bộ quá trình đã được robot ong mật nhỏ đi theo quay chụp, nếu ai nghe không hiểu thì có thể xem lại video đã ghi.
Có quang não mới, phòng phát sóng trực tiếp [Xây dựng lại Lam Tinh bắt đầu từ con số không] đã tiếp tục mở ra, bên này Sở Thu chủ yếu chịu trách nhiệm trồng trọt, còn Dương Mễ Tuyết thì đi theo những quân nhân đang khai khẩn đất hoang, xem bọn họ lấy mẫu, kiểm tra, thông báo cho mọi người đất và nước ở chỗ này trên Lam Tinh có thể đạt tiêu chuẩn trồng trọt không.
Đất xới rất nhiều, số cây dâu tây nhân giống xong vẫn còn thừa đất, Sở Thu trồng thêm một ít, còn thừa đất cô trồng dưa hấu vào đó.
Nếu là mô hình canh tác trước đây, cây con ở đây sẽ bị cháy nắng, nóng chết, lên phải trồng và tưới nước vào buổi tối khi nhiệt độ hạ thấp.
Bây giờ cô có thể trồng cây xuống, sử dụng một ít dị năng dị mộc để duy trì sức sống cho cây, sau đó gần tối thì tưới nước cho cây.
Việc tưới nước không cần nhân viên phải tưới từng gáo một, trong Quân đoàn số chín có người sử dụng dị năng hệ mưa, giúp cô tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực.
Mọi chuyện ở đây đã sắp xếp xong xuôi gần hết, Sở Thu đi xem ngôi nhà trúc đã xây dựng đến đâu.
Trong số bọn họ không ai biết thiết kế đường dẫn điện và nước, ban đầu họ định xây một ngôi nhà trúc để ở thôi, nước có thể dùng ở bên ngoài, điện có thể dùng đồ không cần lắp dây, nhưng Chu Tu Viễn nhìn qua nói anh ta biết làm.
Rõ ràng người đàn ông này là một nhà chiến lược quân sự trong quân đội, sau khi xem xong thiết kế của ngôi nhà trúc, anh ta đã bổ sung đường dẫn điện và nước, đồng thời còn thêm hai phòng trúc.
Dưới sự chỉ huy của anh ta, việc xây dựng nhà trúc được thực hiện một cách nhanh chóng, giường trúc, chiếu trúc, gối trúc, ghế xích đu được bố trí đầy đủ.
Thậm chí còn lắp đường dẫn điện và nước vào nhà trúc, lấy đèn chiếu trên tàu tuần tra xuống nắp vào trong phòng, ga trải giường, gối , chăn đã được sắp xếp ở trên giường.
Cho Chu Tu Viễn gia nhập, nhà trúc bình thường chỉ để ngủ đã được nâng cấp và cải thiện lên mấy lần.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp liên tục hét lên:
[Quá đẹp! Anh ta đúng là người đẹp cố vấn!]
[Đúng là lên được chiến trường, xây dựng được nhà trúc.]
[Ngoại trừ việc sinh con, không có việc gì là anh ta không làm được!]
[Bây giờ tôi mua vé đến Lam Tinh, tôi có thể kịp nhìn thấy người đẹp cố vấn không?]
Sở Thu nhìn nhân viên, cô không nói gì, xoay người đi vào căn bếp tạm thời.
Để chúc mừng việc mình chuyển nhà đến Lam Tinh, nhưng tất cả những đồ ăn cô có thể cầm ra bây giờ: Măng trúc, dâu tây, dưa hấu, củ cà rốt.
Không có món nào làm cô hài lòng, chứ nói gì cô muốn dùng đến mỹ thực để dụ anh ta, để Chu Tu Viễn cam tâm tình nguyện ở lại Lam Tinh làm việc.
Sở Thu xoa xoa lông mày, cô mở hộp sắt ra.
Bây giờ điều kiện hơi khó khăn, muốn cái gì cũng không có, thứ cơ bản nhất là muối và đường cũng không có, xem ra cô chỉ có thể nướng mấy củ khoai lang.
Khoai lang là loại cây nhân giống được từ thân cây, nó có hạt nhưng tương đối hiếm, tuy nhiên đội phó của cô là một người thích ăn khoai lang nướng, đi ra ngoài nếu cầm theo một củ khoai lang lớn sẽ không tiện, nên bây giờ cô mới có hạt giống khoai lang.
Tức là…Trong số hạt giống này, hạt nào có hàm lượng đường cao nhất thích hợp để nướng ăn?
Sở Thu không nhớ rõ lắm, cô dứt khoát để xuống và trồng hết chúng nó.
Cô cầm mấy hạt giống đi từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy Chu Tu Viễn đang bế cục lông đen trắng đi bộ.
Chu Tu Viễn: “Đây là hạt giống nào thế?”
“Khoai lang.” Sở Thu nhìn anh ta một cái, phát hiện hai tay của Chu Tu Viễn đang ôm chặt eo cục lông nhỏ, cô vội vàng nhắc nhở, “Anh ôm cẩm thận chút, đừng ôm chặt Bánh Trôi quá.”
Chu Tu Viễn: “…?”
Anh ta nghiêm mặt cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy bạn thân đang ngẩng đầu lên, cặp mắt đen ti hí và lông mày nhăn thành chữ bát kia, như đang khoe khoang với anh ta là mình có người che chở.
“Ừ.” Ngôn Tư Niên đè móng vuốt lên cánh tay của Chu Tu Viễn, ra hiệu cho anh ta ôm lỏng một chút, ôm chặt như vậy anh thấy không thoải mái.
Sau đó, Chu Tu Viễn thả anh xuống.
“Bánh Trôi hơi mập rồi, bắt đầu từ hôm nay nhóc phải ăn ít một chút, vận động nhiều, giảm cân đi.”
Ngôn Tư Niên: ??!
**
Tác giả muốn nói:
Ngôn Tư Niên: Tôi nghi ngờ cậu đang giận cá chém thớt, tôi có bằng chứng!