Chương 30: Quy mô trồng trọt 1

Ngôn Tư Niên trao đổi tình hình hiện tại với Chu Tu Viễn, lúc anh tỉnh dậy, anh không biết quang não và Ngân Dực biến mất ở đâu, nên anh mới không liên lạc được.

Chu Tu Viễn đã sớm đoán được, nên chuyện này cũng không khác suy nghĩ của anh ta, lúc anh ta dẫn người rời khỏi Ngân Hà Tinh Hệ, khi nhìn thấy Ngôn Tư Niên trong phòng phát sóng trực tiếp, anh ta đã tự giải thích ngắn gọn.

Sau đó, Chu Tu Viễn dùng quang não liên lạc với Nguyên Soái, chính là cha của Ngôn Tư Niên, người thủ lĩnh thật sự của Quân đoàn số chín.

Chỉ sau vài tiếng chuông, Ngôn Hồi đã bắt máy, ông ấy nhìn con trai đã hóa thành ấu tể.

“Con đã kiểm tra cơ thể chưa?”

Ngôn Tư Niên: “Con không có gì nghiêm trọng.”

Nhìn hai người nghiêm túc nói chuyện không nói đùa câu nào, ai có thể nghĩ bọn họ là cha con?

Chu Tu Viễn đã nhìn nhiều năm rồi nhưng anh ta vẫn chưa quen được, vì muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, anh ta nhanh chóng gửi bản hợp đồng sơ bộ qua: “Nguyên soái, ông có muốn bổ xung thêm gì không?”

Đây chính là nguyên nhân vì sao Chu Tu Viễn và Sở Thu ngày mai mới ký hợp đồng, có chuyện hợp tác nào mà không phải đưa cho Nguyên soái xem qua chứ?

Trong hợp đồng không có nhiều điều khoản, Ngôn Hồi nhanh chóng nhìn hết một lần, ánh mắt lướt qua lướt lại trên hợp đồng, ông ấy nhìn về phía con trai: “Ấu tể gấu trúc?”

Cả người Ngôn Tư Niên cứng đờ.

Chu Tu Viễn giải thích ngắn gọn, việc Sở Thu không chịu nhượng bộ trong quá trình đàm phán, cuối cùng khi anh ta đưa ra ấu tể gấu trúc Sở Thu mới đồng ý.

Anh ta muốn chứng minh bản thân không còn cách nào khác nên mới phải bán Ngôn Tư Niên, nhưng Ngôn Hồi cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, ông ấy nhìn Ngôn Tư Niên với ánh mắt mang theo ý cười, ông ấy nói đùa: “Cha không nghĩ con còn có tác dụng như vậy.”

Ngôn Tư Niên: “…”Chính con cũng không ngờ tới.

Ngón tay Chu Tu Viễn hơi động đậy, gửi sang bức ảnh cục lông đen trắng đang tức giận khi nãy, “A, xin lỗi, tôi trượt tay.”

Đợi hai giây, xác nhận đối phương đã nhìn thấy thì anh ta mới thu hồi ảnh.

Ngôn Hồi: “…”

Ngôn Tư Niên: “…”

Hai cha con giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bàn chuyện chính, còn trong lòng họ có suy nghĩ về bức ảnh vừa nãy không, thì không ai biết được.

Ngôn Hồi đọc xong toàn bộ hợp đồng, ông ấy nói với Chu Tu Viễn trước khi tắt máy: “Chuyện hợp tác này sẽ do cậu chịu trách nhiệm, tôi sẽ sớm phái người gửi chiến hạm và vũ khí cho cậu, để bảo vệ tốt Sở Thu và Lam Tinh.”

Ngôn Tư Niên: “Rõ, Nguyên soái.”

Chu Tu Viễn: “Rõ, Nguyên soái.”

Hai việc quan trọng nhất đã bàn bạc xong, Ngôn Tư Niên và Chu Tu Viễn bắt đầu sắp xếp công việc.

Hợp đồng còn chưa ký, nhưng ý định hợp tác đã được hai bên xác nhận, vì để nhanh chóng giao thực vật tự nhiên cho Quân đoàn số chín, trừ những người ở lại canh giữ tàu tuần tra, tất cả những người khác đều xuống hỗ trợ.

Về việc làm ruộng, hai người bọn họ đều là người ngoài nghề, họ chỉ có thể phái càng nhiều người ra, còn lại giao cho Sở Thu an bài.

Mà lúc này, Sở Thu đã biết lý lịch xuất sắc của Chu Tu Viễn qua miệng Giải Tử Thạch và Dương Mễ Tuyết, nhân tiện còn nói đến Ngôn Tư Niên.

Khi còn ở học viện quân sự, hai người này đều là nhân vật nổi tiếng số một của học viện.

Ngôn Tư Niên với tinh thần lực và sức mạnh thể chất cấp SSS vượt xa người thường, anh đã nhanh chóng vượt xa các học sinh khác, trở thành nhân vật mà các học sinh ở học viện phải sợ hãi, Chu Tu Viễn có thể chất và tinh thần lực yếu hơn một ít, nhưng anh ta rất thông minh, anh ta hợp tác với các học sinh khác, sử dụng mưu kế của mình, dẫn dắt nhóm mình trở thành một vũ khí sắc nhọn đánh đâu thắng đó.

Thời gian ở trong trường học hai người bọn họ xuất sắc đến mức hầu hết các thiên tài khác chỉ có thể ngước nhìn theo, chờ khi hai người đến quân đoàn thực tập, trong một trận đánh với trùng tộc, họ dùng số người ít ỏi tiêu diệt hết mấy chục nghìn trùng tộc, đánh một trận thành danh.

Hai người có thành tích xuất sắc như vậy làm đối tác, Sở Thu đương nhiên vỗ tay hoan nghênh.

Văn có thể giúp cô lập kế hoạch quản lý Lam Tinh, võ có thể răn đe và chống lại những tên cướp tinh tế, điều đáng tiếc duy nhất: Nó chỉ có hạn sử dụng là hai tháng.

Đáng tiếc.

“Ừm…” Không biết hai người này có thích ăn món ngon không? Sở Thu lặng lẽ tính toán.

Không bao lâu, năm trăm quân nhân đã xuống tàu tuần tra.

Khi Chu Tu Viễn đưa cục lông đen trắng cho Sở Thu, anh ta đồng thời đưa cho cô một tập tài liệu: “Bên trong nghi lại dị năng và chuyên môn của năm trăm người, cô xem xong rồi sắp xếp, nếu như có chuyện gì không hiểu, cô có thể hỏi tôi.”

Sau đó, anh ta lại đưa cho cô một bộ quang não quân sự mới chưa đăng ký sử dụng, “Mức độ bảo vệ trong quang não kia của cô quá thấp, bọn cướp tinh tế có thể dễ dàng xâm nhập, cô dùng cái này trước, hai ngày sau, đồ đến, tôi sẽ dạy cho cô trang bị hệ thống phòng vệ của toàn bộ hành tinh này.”

Sở Thu không khách khí: “Cảm ơn.”

Đầu tiên Sở Thu quét tài liệu về dị năng của năm trăm người, cô phát hiện Chu Tu Viễn đã phân loại họ thành từng mục, trong đó phần lớn dị năng có thể làm ruộng và xây dựng cơ sở hạ tầng như thổ, thủy, thạch, còn có nhiều dị năng nguyên tố khác, một số ít dị năng dùng để tăng cường cơ thể.