Chương 29: Xác nhận hợp tác 2

Tiếp theo, Sở Thu và Chu Tu Viễn thảo luận chi tiết về việc hợp tác giữa hai bên, chủ yếu là quyền lợi và nghĩa vụ hai bên phải làm, các điều khoản cụ thể hơn phải từ từ soạn ra, nhưng nhìn chung đã có sự thống nhất cơ bản của hai bên.

Sau khi thảo luận hết gần một tiếng, Chu Tu Viên đã đưa ra một văn bản hợp tác, hai người mỗi người cầm một bản.

“Cô không cần ký hợp đồng gấp, cô có thể cầm về xem từ từ, ngày mai chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng.”

Sở Thu cầm hợp đồng cất đi: “Được.”

“Nhóc con này…” Nghĩ đến tên hiện tại của Ngôn Tư Niên, Chu Tu Viễn muốn cười, anh thật sự cười to nói, “Cho tôi mượn Bánh Trôi một lát.”

Sở Thu không hỏi nhiều, đưa Bánh Trôi cho anh ta.

Lần này, thì Chu Tu Viễn lại không kịp phản ứng.

Mấy năm gần đây luôn chiến đấu đánh trùng tộc, Ngôn Tư Niên đã nhiều là bị trọng thương biến về ấu tể, nhưng anh ta chưa từng ôm lần nào.

Cảm giác này khá mới mẻ.

Động tác Chu Tu Viễn ôm cục lông đen trắng hơi cứng ngắc, mà Ngôn Tư Niên đang bị bạn thân ôm cũng cứng ngắc cả người.

Ngôn Tư Niên âm thầm nghiến răng: Trở về tôi sẽ tính sổ cậu!

Một người một cục lông nhỏ nhanh chóng đi về phía tàu tuần tra, khi rời khỏi tầm mắt của Sở Thu, Ngôn Tư Niên lập tức vùng vẫy đòi xuống mặt đất: “Chu Tu Viễn, cậu tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích!”

Khi Ngôn Tư Niên ở hình dạng người, khuôn mặt không có cảm xúc, cả người phát ra hơi lạnh trộng rất uy nghiêm, làm người khác không dám làm trái lời anh, nhưng bây giờ Ngôn Tư Niên đang trong hình dạng ấu tể…

Nhìn cục lông nhỏ đang tức giận, lông xù lên trông to hơn, nhìn không có tý uy nghiêm nào cả, còn có chút đang yêu mà trước đây anh ta không để ý đến.

Chu Tu Viễn nghi ngờ mình bị Sở Thu lây bệnh, anh ta nhanh chóng mở quang não ra, chỉnh hướng quang não về phía cục lông nhỏ đang tức giận, sau đó liên tục chụp ảnh.

Ngôn Tư Niên: ?

Tôi đang tức giận, mà cậu vẫn chụp hình? Đây là loại bạn gì thế?

Chu Tu Viễn kịp thời đóng quang não của mình lại, “Hầu hết trồng trọt sư trong Liên Bang đều do Hiệp hội trồng trọt Liên Bang và Viện nghiên cứu Liên Bang kiểm soát, vất vả lắm mới xuất hiện một trồng trọt sư hoang dại, cậu bằng lòng bỏ qua cơ hội tốt như này à?”

Tất nhiên Ngôn Tư Niên không bằng lòng, “Chúng ta có thể dùng những biện pháp khác.”

Chu Tu Viễn lộ ra vẻ mặt khiêm tốn học hỏi: “Ví dụ như?”

Ngôn Tư Niên: “…”

Nếu như anh có thể qua mặt được Chu Tu Viễn, thì danh hiệu cố vấn quân sự đã ở trên đầu anh.

“Không có tôi, cậu chỉ có thể nhận được bốn mươi phần trăm thôi.”

Chu Tu Viễn thật lòng hỏi anh: “Đó là mời phần trăm toàn bộ sản lượng của Lam Tinh trong mười năm tiếp, cậu có bằng lòng từ bỏ không?”

Ngôn Tư Niên: “…”

“Được rồi.” Chu Tu Viễn đi ở phía trước dẫn đường đi đến phòng y tế, “Cậu nhanh kiểm tra cơ thể đi, nếu đi lâu quá, Sở Thu sẽ hỏi tôi ấu tể của cô ấy đâu.”

Ấu tể gì! Cục lông màu đen trắng lạnh lùng đi về phía trước với đôi chân ngắn củn.

“Trên đường đến Lam Tinh, tôi đã liên lạc với Nguyên Soái, Nguyên soái bảo chúng ta yên lặng xem xét tình hình tiếp theo.” Chu Tu Viễn nói tiếp, “Cậu nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Ở biên giới không phải lúc nào cũng có trùng tộc đến gây chiến, nhưng những vết thương khi đánh nhau đó tích lũy từng ngày, do không có đủ thời gian để điều dưỡng, nó đã biến thành những vết thương ở sâu trong cơ thể, chỉ chờ một cơ hội nó sẽ bộc phát.

Chu Tu Viễn cũng nghĩ đến sự yêu thích của Sở Thu dành cho ấu tể gấu trúc, cô nhất định sẽ trồng những cây thực vật tự nhiên thích hợp để cho anh ăn, nếu ăn liên tục trong hai tháng, điều này có thể giúp Ngôn Tư Niên hồi phục vết thương.

Ngôn Tư Niên nằm vào khoang chữa bệnh, cả cơ thể được máy quét qua một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn thì anh ngồi dậy.

Khoang chữa bệnh và dịch hồi phục có thể nhanh chóng chữa khỏi vết thương, nhưng đó là sử dụng các phương thức y học để kí©h thí©ɧ các tế bào trong cơ thể con người nhanh chóng tái tạo, đạt được hiệu quả hồi phục trong một thời gian ngắn, ở một mức độ nhất định, nó có thể được coi là tiêu hao sinh mạng.

Trên chiến trường nếu không cẩn thận chỉ có thể chết, khoang chữa bệnh và dịch hồi phục là những thứ cần thiết, nhưng vì an toàn của mọi người ở phía sau chiến trường, hai người càng ưu tiên để cho cơ thể mình từ từ hồi phục.

Một nguyên nhân khác là: Nếu Ngôn Tư Niên nằm vào khoang chữa bệnh, sử dụng dịch hồi phục, vết thương nhanh chóng khỏi, anh sẽ không còn ở hình dạng ấu tể nữa.

Chu Tu Viễn làm sao giải thích được con gấu trúc mình mượn đã biến mất? Vấn đề vừa mới đàm phán thành công mười phần trăm phải xử lý như nào?

Ngôn Tư Niên bất lực không còn sự lựa chọn nào khác, “Cậu nhanh chóng cho người tìm một con ấu tể gấu trúc đến đây.” Sau đó nhân lúc không ai để ý thì tráo đổi.

Chu Tu Viễn mỉm cười hứa hẹn: “Không thành vấn đề.” Anh ta hứa sẽ hoàn thành việc này trước lúc kết thúc kỳ hạn hai tháng!

**

Tác giả muốn nói:

Chu Tu Viễn: Tôi là bà mối giỏi.