Điều kiện Chu Tu Viễn đưa ra rất nhiều làn đề cập đến Quân đoàn số chín, điều này có nghĩa nếu Sở Thu hợp tác thì sẽ hợp tác với Quân đoàn số chín, không có quan hệ trực tiếp với Quân đội và Liên Bang.
Điều này khiến Sở Thu nhận ra.
Hiện nay Liên Bang mà cô đang sống áp dụng hệ thống phân chia quyền lực, Tổng Thống sẽ chịu trách nhiệm điều hành, Quốc hội sẽ chịu trách nhiệm về lập pháp và tư pháp, có quyền giám sát, quyền lập pháp, quyền tài chính, Quân đội chịu trách nhiệm về quân sự, cả ba ban ngành hạn chế và giám sát lẫn nhau.
Bộ chỉ huy quân đội do Nguyên soái tối cao chỉ huy, dưới quyền có chín Quân đoàn, mỗi Quân đoàn do chín Đại nguyên soái chỉ huy.
Quân đoàn số một đóng quân ở Thủ Đô Tinh, chịu trách nhiệm về an toàn tính mạng và tài sản của Tổng Thống, Quốc hội, các nhân viên quan trọng, còn tám Quân đoàn khác đóng quân rải rác ở các tinh hệ trong Liên Bang, vây quanh bảo vệ Liên Bang và Thủ Đô Tinh, trong đó Quân đoàn số chín đóng quân ở chiến trường chiến đấu với trùng tộc.
Trận chiến đẫm máu giữa Liên Bang và trùng tộc hàng nghìn năm vẫn chưa xong, trùng tộc rút lui khỏi Thương Lam Tinh Hệ, nói đó được cho là khu giáp ranh giữa Liên Bang và trùng tộc, chỗ đó cũng là chiến trường.
Người được cho là đang chiến đấu với trùng tộc ở Thương Lam Tinh Hệ, bỗng nhiên lại lại xuất hiện ở Ngân Hà Tinh Hệ để xác minh thông tin, còn bị một hố đen không biết tên hút vào rồi trọng thương, dù nghĩa như thế nào cô vẫn cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó mờ ám.
Nhưng mà, đây là ván cờ của Quân đoàn số chín, Quân đội, Tổng Thống, Quốc hội, chuyện này không có liên quan gì đến một người qua đường như Sở Thu, cô chỉ có thể lắng nghe.
“Quân đoàn số chín có bao nhiêu người, anh cần bao nhiêu thực vật tự nhiên?”
Chu Tu Viễn: “Quân đoàn chúng tôi hiện nay có tám trăm nghìn người.”
Tám trăm nghìn quân nhân, cho dù mỗi người trong một ngày chỉ được ăn một quả dâu tây, thì hôm đó đã mất tám trăm nghìn quả dâu tây.
Con số đáng sợ này làm đôi mắt Sở Thu tối sầm lại, “…Chúng ta hay chia theo phần trăm đi.”
Chu Tu Viễn cũng không yêu cầu Sở Thu đưa ra nhiều thực vật tự nhiên trong một lần như vậy, đây là điều mà tất cả các trồng trọt sư ở Liên Bang cùng thúc giục chung với nhau cũng không làm được.
“Đương nhiên, với tốc độ sản xuất của Lam Tinh bây giờ, rất khó để cung cấp toàn bộ cho Quân đoàn số chín, nhưng bởi vì rất khó ước tính tốc độ hồi phục của Lam Tinh như nào, nên tôi sẽ không tính toán dựa trên số lượng, cô muốn chia như nào?”
Sở Thu đồng ý với phương pháp chia này: “Ba mươi phần trăm.”
Chu Tu Viễn: “Quân đoàn số chín sẽ cung cấp nhân sự, còn phải tìm cách vận chuyển các thiết bị quân sự mà Liên Bang không cho phép bán ra bên ngoài đến Lam Tinh, trước khi Lam Tinh thành lập tuyến vận chuyển riêng của mình, chúng tôi sẽ đảm nhận công tác vận chuyển một thời gian, dù nói thế nào thì ba mươi phần trăm vẫn hơi ít đi?”
Sở Thu đang lo lắng làm sao để vận chuyển thực vật tự nhiên ra bên ngoài, không bị bọn đạo tặc tinh tế đánh cướp, nếu Quân đoàn số chín tạm thời tiếp nhận đường vận chuyển, để Lam Tinh an toàn vượt qua giai đoạn khó khăn này thì tốt quá.
“Trên bề nổi thì không cho mua bán thiết bị quân sự, nhưng trên thị trường chợ đen thì có đủ thứ, hàng năm Quân đội đều thay thiết bị mới, trong đó có rất nhiều thiết bị được đào thải, nếu tiêu thêm chút tiền cũng không phải là không có biện pháp.”
Câu này là nói thật, nhưng cả Chu Tu Viễn và Sở Thu đều biết mua đồ ở chợ đen thì sẽ tốn rất nhiều tiền, mà thứ Sở Thu thiếu nhất bây giờ chính là tiền.
Chu Tu Viễn không có nói mãi về chuyện này, “Việc gì lúc mới làm đều có khó khăn, tôi thấy mấy hôm nay cô vẫn chưa xây xong nhà trúc, do cô có quá ít người. Trên tàu tuần tra của Quân đoàn số chín có mấy trăm chiến sĩ cơ giáp, tất cả đều trẻ khỏe, có dị năng, nếu cô muốn mở núi hoặc xới đất tạo ruộng đều được hết.”
Sở Thu do dự một chút, “Các anh có thể ở đây bao lâu?”
Việc này thì Chu Tu Viễn không chắc chắn, chỉ có thể đưa ra một khoảng thời gian mà mình ước tính: “Một tháng, tôi sẽ lợi dụng điều kiện công việc có xung quanh mình, cố gắng kéo dài đến hai tháng.”
Ngôn Tư Niên: ?
Vốn dĩ có thể ở đây được hai tháng đúng không?
Hai tháng, điều này gần giống với kỳ nghỉ của Giải Tử Thạch, trong hai tháng này cô có thể làm được rất nhiều việc.
Sở Thu thả lỏng nói: “Bốn mươi phần trăm.”
Chu Tu Viễn nhìn Ngôn Tư Niên một cái, “Ấu tể này tôi cho cô, năm mươi phần trăm.”
Sở Thu: !!!
Ngôn Tư Niên: !!!
“Anh có thể quyết định được chuyện này?” Trong lòng Sở Thu xấu hổ động tâm.
Chu Tu Viễn: “Tôi có thể.”
Chỉ cần vì Quân đoàn số chín, dù Ngôn Tư Niên hay Nguyên soái cũng sẽ đồng ý.
Sở Thu: “Đồng ý!”
Ngôn Tư Niên: ???
Anh trơ mắt nhìn hai hai người trước mặt mình, đang trao đổi quyền sở hữu anh, nhưng anh không thể phản bác được.
Chu Tu Viễn suy nghĩ không sai, vì đồng đội mắc chứng cáu kỉnh trong Quân đoàn số chín, chắc chắn Ngôn Tư Niên sẽ đồng ý với điều kiện tương tự, nhưng điều kiện đầu tiên để anh đồng ý: Ấu tể được đưa ra bàn phán không phải là anh!
Theo mức độ mức độ cuồng lông với ấu tể, lâu lâu cô xoa xoa vuốt ve chỉ là chuyện nhỏ, nếu một ngày nào đó cô làm ra một hành động thân mật hơn, lúc đó anh phải làm gì? Đây thật sự không phải lừa dối người khác?
Ngôn Tư Niên liếc nhìn Chu Tu Viễn một cách trách móc: Đây là cậu đang lừa người đấy.
Chu Tu Viễn bình tĩnh nhìn lại anh: Chúng ta sẽ nói chuyện sau.