Chương 22: Bổ dưa hấu 1

Trong tình trạng bị thương nặng, theo bản năng tự bảo vệ của cơ thể, khiến ý thức của Ngôn Tư Niên chìm xuống mức sâu nhất, nó khiến anh không thể nhớ bản thân được đưa về đây bằng cách nào.

Chính vì điều này, khi anh bị gọi là Bánh Trôi, anh không kịp phản kháng.

Dù vậy…

Bánh Trôi, đây là tên mà người bình thường sẽ đặt à?

Ngôn Tư Niên giơ móng vuốt nhỏ của mình lên, anh ấn mạnh vào mu bàn tay của Sở Thu.

Anh muốn nói cho Sở Thu, mình thật sự không phải là một ẩu thể gấu trúc, sau đó mượn quang não của Sở Thu để liên lạc với Chu Tu Viễn, để nhanh chóng quay về Quân đoàn số chín.

Nhưng tình huống hiện tại không rõ ràng, anh nghe thấy Sở Thu nói bằng ngôn ngữ Liên Bang, nhưng anh không biết mình đang ở biên giới Liên Bang, hay vẫn bị hố đen đó đưa đến nơi giao nhau giữa Liên Bang và Đế Quốc – do biên giới giữa hai nước là nơi thường xuyên trao đổi, có rất nhiều người Đế Quốc nói chung tiếng Liên Bang.

Nếu như bị người Đế Quốc phát hiện, bị tra tấn dò hỏi anh đang thám thính chuyện cơ mật gì của họ, sau đó nhân lúc anh bị trọng thương thì nhanh chóng gϊếŧ chết anh là kết quả tốt nhất.

Suy nghĩ một lúc, Ngôn Tư Niên quyết định giữ im lặng cho đến khi có thêm thông tin, tạm thời giả làm ấu tể.

Sở Thu không biết gì về những suy nghĩ trong đầu Ngôn Tư Niên, cô chỉ nhìn thấy hành động gần gũi của cục lông nhỏ khi dùng móng vuốt ấn xuống mu bàn tay cô.

“Bánh Trôi~” Giọng nói của cô trở lên vui vẻ, cô vui vẻ nắn bóp móng vuốt và miếng thịt mà cục lông nhỏ chủ động đưa đến cửa.

Ngôn Tư Niên: “...” Anh muốn nói lại thôi, chỉ có thể nhịn.

Ngay lúc anh muốn rút móng vuốt lại, ngăn cản Sở Thu làm ra nhiều hành động thân mật với mình hơn, có người đến đây.

“Bà chủ, cô đang trồng gì vậy?” Có rất nhiều tiếng bước chân, không ít người đến đây.

Ngôn Tư Niên nhìn về phía có giọng nói, anh nhìn thấy ba nam hai nữ đi đến bên này, một người trong số họ là khuôn mặt mà anh quen thuộc.

Ừm? Đây không phải là Giải Tử Thạch à?

Cách đây không lâu anh ta đã nộp đơn xin nghỉ phép, nói mỗi ngày mẹ ruột anh ta gọi điện cho anh ta, dùng nhiều cách khác nhau để bắt anh ta về nhà xem mắt, anh ta phải đấu trí đấu dũng với mẹ ruột mỗi ngày, lo lắng đến mực rụng lông, không thể không về nhà nói chuyện rõ ràng với mẹ ruột.

Vì mong cấp dưới của mình sớm ngày thoát đơn, vì sự hòa thuận của gia đình quân nhân, Ngôn Tư Niên đã phê duyệt.

Cho nên, nơi mà Giản Tử Thạch bảo đi xem mắt chính là nơi này? Ở đây người nào là mẹ anh ta?

Ngôn Tư Niên nheo mắt lại, dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Giải Tử Thạch: Tốt lắm, cậu dám lừa gạt tôi!

Giải Tử Thạch rùng mình một cái, anh ta luôn cảm giác như bản thân đang bị một con mãnh thú to lớn theo dõi, chẳng lẽ ở Lam Tinh có loại động vật nguy hiểm như vậy?

Anh ta còn chưa kịp tìm hiểu ra nguồn gốc của nguy hiểm, thì cảm giác lạnh lẽo đó đã biến mất, khiến cho anh ta hoài nghi có phải mình ở chiến trường nhiều quá lên bị ảo giác, hay là dấu hiệu trước của chứng cáu kỉnh?

Sự thật là Ngôn Tư Niên bị phân tâm bởi đồ ăn Sở Thu đưa lên miệng anh, không có thời gian để nhìn chằm chằm Giải Tử Thạch.

“Cà rốt và dưa hấu.” Sở Thu trả lời nhân viên, cô rửa sạch củ cà rốt to và dài như quả dưa chuột , coi như đây là phần thưởng của cục lông nhỏ, “Bánh Trôi ăn thử một chút đi?”

Ngôn Tư Niên: “...”

Chính mắt anh nhìn thấy Sở Thu thúc giục sinh trưởng thực vật, xác nhận thân phận trồng trọt sư của cô, nhưng thông tin của cô không có trong số những trồng trọt sư đã đăng ký ở Liên Bang, cho nên cô có phải người của Đế Quốc không? Không đúng, Giải Tử Thạch có ở đây.

So với việc Giải Tử Thạch là đặc vụ ngầm của Đế Quốc, Ngôn Tư Niên càng nghiêng về đáp án anh vẫn đang ở biên giới Liên Bang.

Sở Thu nhìn thấy nhóc con chưa ăn, cô tưởng là nhóc con không thích cà rốt, “Giải Tử Thạch, anh bổ dưa hấu ra.”

Ngôn Tư Niên: ?

“Tôi tới, tôi tới! Nghe nói dưa hấu siêu ngọt, sảng khoái, ăn ngon!” Dương Mễ Tuyết xung phong nhạ việc, cô ấy đưa tay về phía Giải Tử Thạch, “Người anh em, anh cho tôi mượn con dao đi.”

Giải Tử Thạch từ bên hông rút ra một con dao găm quân dụng, theo thói quen quay quanh ngón tay một vòng, hướng mũi dao về phía mình, đưa cán đao cho Dương Mễ Tuyết, xong dặn dò: “Nó rất sắc, cô cẩn thận một chút.”

Đây là một con dao găm để tự vệ, không phải dao trang trí hay có hoa văn đẹp đẽ, trên con dao chỉ có số hiệu nhà máy sản xuất, rất đơn giản không màu mè.

Trong mắt Dương Mễ Tuyết lóe lên một tia sáng, “Nếu biết anh bày ra trò này, tôi đã sớm mở phòng phát sóng trực tiếp ra!”

Giải Tử Thạch: “...”

Ngôn Tư Niên: ?

Phòng phát sóng trực tiếp nào?

Đôi tai nhỏ đen thui của cục lông nhỏ vểnh lên, Sở Thu lập tức không rời mắt đi, cô muốn cọ nó!

“Vừa vặn chúng ta sắp ăn dưa hấu, mọi người tắm rửa trước, chờ một chút rồi bổ dưa hấu rồi ăn dưa hấu trong phòng phát sóng trực tiếp sau, xem chúng ta có thể thu hút được bao người xem.” Dương Mễ Tuyết nói, “Chúng ta chưa thể bán trái cây, có thể dùng dưa hấu hấp dẫn mấy người giàu tặng quà cũng tốt.”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Bọn họ đã quen với sự nghèo khó của bà chủ và Lam Tinh, tự động không muốn bỏ qua bất kỳ cách kiếm tiền nào.

Nhìn thấy nhân viên tự giác như vậy, Sở Thu rất vui mừng, mỗi người đều được phát một bịch dịch dinh dưỡng, ngay cả Bánh Trôi cũng có.

Ngôn Tư Niên nhìn bịch dinh dưỡng giá rẻ trong lòng bàn tay, trong lòng anh có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Anh một lần nữa xác nhận rằng anh đang ở biên giới Liên Bang thông qua bao bì bên ngoài của bịch dinh dưỡng, với...mức độ nghèo khó của Sở Thu.

Có dưa hấu ăn, mọi người tắm rửa rất nhanh, dùng hai lần uống hết bịch dinh dưỡng.

Ngôn Tư Niên cũng không ngoại lệ, anh phải hồi phục càng sớm càng tốt.