Chương 115: Lựa chọn của tứ ca

Vừa tới phòng khách, Tuyên Nhược Phong nhìn thấy hai rương tinh thạch, nguồn năng lượng của tinh thạch vô cùng yếu ớt, đại khái đều là tinh hạch của tang thi.

Tuyên Nhược Phong để người hầu đóng rương lại, ngẩng đầu nhìn chú Quách: "Chú Quách, đây là do ai đưa tới vậy?"

Hôm nay mắt của quản gia đã bớt sưng, nói: "Da, đây là do người Lưu gia đưa tới, nói là muốn xin lỗi, có điều bọn họ vừa tặng lễ liền vội rời đi rồi ạ."

Tuyên Nhược Phong khẽ gật đầu, kêu người mang vào kho hàng, dù sao hắn cũng chẳng dùng được, vẫn nên để lại cho các anh thì hữu dụng hơn. Nhưng mà hắn vẫn phải làm bộ làm tịch lấy một ít, ai kêu hắn hiện giờ là linh năng giả song hệ đâu.

Kỳ thật có nhiều tinh thạch hơn nữa cũng không đủ cho hắn "thăng cấp", bởi vì tất cả đều tinh thạch cấp thấp. Quá trình linh năng thăng cấp cũng giống như tu tiên vậy, muốn thăng một cấp phải trải qua một thời gian rất lâu.

Mà linh năng giả muốn thăng cấp, linh năng phải cao hơn một hai cấp mới được, kém một cấp cũng không được. Cho dù nghĩ như vậy thì hắn cũng chưa từng dùng qua tinh thạch, đột nhiên lại có một đảo thân ảnh đi lướt qua trước mặt hắn, Tuyên Nhược Phong nhướn mày, bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, những tinh thạch thật ra có thể giao cho chú Quách được mà.

Tu luyện linh năng vừa vất vả mà thời gian rất lâu, không ít người đều dừng chân tại cấp bốn mà không thể tiến thêm được nữa. Đường Cẩn Phong năm nay cũng đã 48 tuổi đã tiến vào cấp sáu trung kì, đã là sự tồn tại nghịch thiên nhất rồi. Ông trời tựa hồ đều đem tất cả thứ tốt nhất trên thế gian đều đưa cho hắn, nhớ đến cảnh nhà mình trước kia, nói cái gì mà Thiên Đạo công bằng, thực sự đều chỉ là một trò đùa mà thôi.

Hôm nay hắn biết tứ ca hôm nay sẽ về, nghĩ đến chuyện sắp đc nhìn thấy người yêu của tứ ca cùng hai cháu trai, Tuyên Nhược Phong suy nghĩ một chút liền muốn tặng cho hai cháu của mình một phần lễ vật. Vì vậy liền kéo quản gia đến chợ bán hoa và chim, đối với sự oán giận của quản gia, Tuyên Nhược Phong lựa chọn mắt điếc tai ngơ.

Chợ bán hoa và chim diện tích không lớn, so với dị thế cũng tương tự như một siêu thị nhỏ. Mặc dù có rất ít hoa cỏ cho Tuyên Nhược Phong lựa chọn, nhưng vẫn mua không ít chậu cây.

Đem tất cả đồ mua được chuyển về nhà, tam ca lúc này đã tỉnh giấc, hiếm khi lại mặc một bộ tây trang màu trắng, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh chờ Tuyên Nhược Bắc cùng cháu trai của mình. Nhìn sang nhị ca, tương đối bình thường một chút, một thân quần áo giản dị, cổ áo sơ mi cởi bỏ mấy nút, đôi chân dài bắt chéo ngồi sô pha, một bộ cực kì nhàn nhã lười biếng.

Khóe miệng Tuyên Nhược Phong hơi giật giật nhìn tạo hình của tam ca, toàn thân trên dưới trắng tinh không chút bẩn, người không biết lại còn tưởng tam ca muốn đi đón cô dâu của mình ấy.

Mọi người ngồi ở phòng khách chờ rồi lại chờ, Tuyên Nhược Tây trong lòng lo lắng không yên đi qua đi lại trong phòng khách. Tuyên Nhược Nam khó có được một ngày lại thu lại bộ dáng lười nhác thường ngày cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc hẳn lên, nhưng vì thời gian chờ đợi quá lâu, kiên trì một lúc liền quay trở về nguyên dạng ban đầu.

Tuyên Nhược Phong khóe khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt sâu kín nhìn về phía lối vào.

Tuyên Nhược Bắc vốn là mỹ nhân linh động hoạt bát, chẳng mấy chốc tỏa ra ánh sáng vui vẻ năng động, trong tay còn cầm theo một cái giỏ nhỏ, vô cùng cao hứng mà đi vào nhà.

Nhìn thấy người đã về, Tuyên Nhược Tây thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá nghi hoặc nhìn Tuyên Nhược Tây lại chỉ về có một mình. Nhưng mà mặt hắn vẫn mang nét tươi cười chuyên nghiệp, bước tới hỏi: "Bảo bảo đâu rồi?"

Tuyên Nhược Tây cúi đầu nhìn Tuyên Nhược Bắc chỉ mang về một cái giỏ, trong lòng dấy lên nghi hoặc, cái giỏ này có phải hay không có chút quá nhỏ đi?

"Ta da..." Tuyên Nhược Bắc hưng phấn nhấc vải bông lên, vì bảo bối nhà mình mà phát ra nhạc hiệu để lên sân khấu.

Trong nháy mắt, hai cặp mắt lưu li kia từ trong giỏ đựng "trẻ con" lộ ra chút thủy quang nhìn xung quang, thập phần đáng yêu lại bán manh vô đối. Thế nhưng, sắc mặt Tuyên gia huynh đệ lại nháy mắt trở nên khó coi, biểu tình vừa trắng vừa xanh biến ảo qua lại.

Nhìn đến hai tiểu gia hỏa này, Tuyên Nhược Tây giận đến mức mặt trực tiếp biến thành màu đen, thân thể lung lay như sắp đổ.

Biểu tình Tuyên Nhược Nam kinh ngạc một hồi lâu mới dở khóc dở cười mà đỡ trán, lẽ ra bọn họ nên sớm nghĩ đến trường hợp này mới phải chứ.

Quách thúc mặt mày ủ ê ai thán, đem chiếc khóa vàng yên lặng thu lại vào trong ngực.

Tuyên Nhược Phong lạnh lùng a một tiếng, khoảnh khắc tứ ca trở về, hắn cũng sớm đoán được mọi chuyện rồi, làm hắn lãng phí mua nhiều bồn hoa như vậy về trồng.

Tuyên Nhược Bắc nhận ra cảm xúc của các huynh đệ không đúng lắm, nghi hoặc dò hỏi: "Mọi người làm sao thế? Không thấy cao hứng hay sao?" Hắn đã cố gắng lấy hết dũng khí mới dám đem bảo bối của hắn về đây, như thế nào lại yên lặng cho hắn biểu tình sống không còn tiếc nuối nữa vậy?"

Tuyên Nhược Bắc ủy khuất quệt miệng.

Tuyên Nhược tây nghiến răng nghiến lợi, tóm lấy bả vai Tuyên Nhược Bắc: "Em không phải làm ba ba à?"

"Đúng thế!" Tuyên Nhược Bắc nghe vậy nhanh chóng gật đầu, sau đó chậm rãi nhìn về phía giỏ của hai tiểu gia hỏa kia, ánh mẳ tràn ngập tình yêu nhìn hai bảo bối nhà hắn: "Đúng mà, đây là Đại Bắc cùng Nhị Bắc, có phải không rất đáng yêu?"

Tuyên Nhược Phong ha hả hai tiếng, trào phúng nói: "Em khá là tò mò bạn gái của anh là ai lai có thể sinh ra hai gia hỏa...mèo biến dị?"

Tuyên Nhược Bắc bất mãn nhìn tiểu đệ, mở miệng cường điệu nói: "Đây rõ ràng là mèo Ba Tư biến dị." Có thể nói hắn thế này thế kia nhưng tuyệt đối không được phê bình bảo bối của hắn.

Tuyên Nhược Nam sờ sờ vành tai, khó nén ý cười: "Rất đáng yêu, cứ thế liền để nuôi trong nhà đi."

"Đó là chuyện đương nhiên rồi, anh đem hai đứa nó về nuôi ở tiền viện... Tam. tam ca, bả vai của em đau, anh điểm nhẹ chút." Vốn dĩ đang đang nói chuyện rất cao hứng, Tuyên Nhược Bắc cảm nhận được tay đặt trên vai hắn đang dùng sức, nhịn không biểu đạt bất mãn với tam ca, "Tam ca, anh như thế nào lại biến thành như vậy? Nhà ai muốn làm đám cưới sao?"

Tuyên Nhược Tây nghĩ chính mình còn ngốc ngốc hồ đồ thay chính trang, vừa rồi nhìn chính mình trong gương có bao nhiêu vừa lòng, hiện tại liền có bấy nhiêu ảo não, hận không thể ngay lập tức không đem quần áo trên người cởi sạch.

Tuyên Nhược Tây dùng sức nghiến hàm sau: "Em vì cái gì mà ngay từ đầu không nói ra sớm, bọn anh còn tưởng rằng bạn gái của em mang thai đâu."

Tuyên Nhược Bắc gãi gãi đầu: "Em nói là em được làm ba ba, chứ không có nói là do bạn gái Bối Bối của em sinh nha."

Tuyên Nhược Tây bị Tuyên Nhược Bắc vẻ mặt vô tội tức giận đến ngứa răng, nói tóm lại vẫn do bọn họ lầm tưởng đúng không? Tuyên Nhược Tây tuấn dung ôn hòa nháy mắt bùng nổ, nắm lấy bả vai Tuyên Nhược Bắc bắt đầu lắc qua lắc lại: "Đem tín dụng điểm trả lại cho anh, trả lại cho anh..." Tuy rằng chỉ giảm nửa giá trong nửa giờ nhưng hắn căn bản không có thu được lợi nhuận nào, càng nhiều người nhào vào lại khiến hắn tổn thất không hề ít.

Lúc ấy là hắn đang cao hứng cho nên cũng không để bụng chút tiền ấy, suy cho cùng hắn sắp được làm thúc thúc rồi, kết quả lại kà hai tiểu gia hỏa này? Tất cả tín dụng điểm hắn đem cho không uổng phí hết rồi.

Tuyên Nhược Bắc tức giận đẩy tam ca ra, cay mày ngồi xuống sô pha, đem bảo bối của hắn đặt bên chân, không chút khách khí oán giận nói: "Tam ca, em đến quán bar giúp anh làm việc cũng không thấy anh tra lương cho em đâu, như thế nào lại muốn em trả lại tín dụng điểm cho anh?" Như thế này có công bằng hay không chứ? Đây là chê hắn nhỏ tuổi nên tới khi dễ hắn đúng hay không?

"Chỉ vì em mà hôm nay quán bar của anh tổn thất rất nhiều có biết không?"

Tuyên Nhược Bắc kinh ngạc đến mức trợn trắng cả mắt, vẻ mặt vô tội: "Em thực sự không biết mà!" Hôm qua hắn cũng đâu đến quán bar đâu, thấy tam cả hai mắt đều đã đỏ hoe, Tuyên Nhược Bắc than nhỏ: "Được rồi, em cho anh là được mà." Dù sao hắn còn không ít tín dụng điểm.

Tuyên Nhược Nam lúc này mới hảo tâm kể lại chuyện tam ca nghe được tin sắp được làm thúc thúc nên mới giảm nửa giá rượu ở quán bar cho Tuyên Nhược Bắc nghe. Tuyên Nhược Bắc nghe xong, sắc mặt dần dần trở nên xấu hổ, hắn liền suy nghĩ lại, hình như thật sự hắn chưa có nói rõ ràng chuyện này.

Tuyên Nhược Phong còn ở một bên tiếp tục bổ sung nói: "Em thậm chí còn mua rất nhiều hoa cỏ nha, còn cho rằng bảo bảo sẽ thích nữa."

Tuyên Nhược Bắc bất đắc dĩ buông tay: "Em sai rồi, là em chưa nói rõ ràng, tất cả mọi tổn thất em sẽ đền bù, chỉ cần... chỉ cần cho phép Đại Bắc, Nhị Bắc được ở trong nhà thôi."

Sau đó, Tuyên Nhược Bắc rất nhanh nhẹn và sảng khoái chuyển tín dụng điểm cho Tuyên Nhược Tây và Tuyên Nhược Phong, hoàn toàn không cho hai người có nửa điểm cơ hội để phản đối.

"Meow..." Mèo nhỏ kêu rất lớn lại còn rất manh manh.

"Mèo biến dị thế này hắn là rất quý đi, em thật sự là có kiên nhẫn để nuôi chúng nó nha." Về điểm này, Tuyên Nhược Nam vô cùng bội phục Tuyên Nhược Bắc.

"Ách..." Tuyên Nhược Bắc có chút xấu hổ không thể nói nên lời, gãi gãi đầu một lúc rồi nói sang chuyện khác.

"Tứ ca, mèo này anh từ đâu có được vậy? Hẳn là anh bỏ tín dụng điểm ra mua đi." Tuyên Nhược Phong chộp được lúc tứ ca đang chột dạ, lập tức hỏi, thuận tiện ngắm nhìn một chút hai con mèo nhỏ, chỉ thấy hai con mèo nhô chóp mũi lên không trung ngửi ngửi.

"Xem như là thế đi!" Tuyên Nhược Bắc rối rắm đáp, tuy trong lòng đã sớm có quyết định. nhưng khi mở miệng, hắn lại không có dũng khí như lúc ban đầu.

Hắn sợ.

Tuyên Nhược Nam nhíu mày, trong lòng mơ hồ dâng lên suy đoán, cố ý kích Tuyên Nhược Bắc: "Không lẽ là do em trộm về đây?"

"Em làm sao có thể làm ra chuyện tày trời đó chứ? Em là quang minh chính đại nhặt về mà..." Tuyên Nhược Bắc nói đến đúng tình hợp lí.

Ánh mắt Tuyên Nhược Phong dần dần trở nên lạnh lùng: "Tứ ca, đối với việc nuôi dưỡng động thực vật biến dị vẫn luôn rất khắc nghiệt, muốn thuần dưỡng thì không chỉ phải mua sắm vật dụng, làm thủ tục nhận nuôi đều phải qua tầng tầng lớp cửa ải khắc nghiệt? Anh nói nhặt được liền cứ như vậy là nhặt được hay sao? Được thôi, nếu thực sự là anh nhặt được, vậy trên người chúng nói hắn là phải có mùi hương khác biệt đi, tại sao anh không đi tìm chủ nhân thực sự của chúng nó?"

"Dù sao thì cũng thực ra anh mà..." Tuyên Nhược Bắc ngoài mạnh trong yếu mở miệng đáp, hắn cũng biết hắn nói dối rất dễ bị bị phát hiện, làm sao có chuyện nhặt được động vật biến dị lại nhận hắn làm chủ nhân được chứ.

Quả nhiên mọi chuyện là như thế, Tuyên Nhược Nam nhướn mày: "Hóa ra không phải là mua mà là nhặt được cơ à? Cho dù là nghĩ như thế nào thì cũng không thể xảy ra đi."

Tuyên Nhược Tây cũng hừ lạnh: "Làm gì có vận cứt chó nào tốt như vậy để cho em dẫm phải chứ?"

Mọi người: "..."

Đem trả lại tam ca ôn tồn lễ độ cho bọn họ đi có được không.

Tuyên Nhược Phong liền thay tứ ca mở miệng giải thích: "Chỉ có một khả năng duy nhất, đây chính là sủng vật tứ ca nhặt được từ khu Nguy Hiểm, chỉ có như vậy mới không cần mua hoa về trồng."

Tầm mắt Tuyên Nhược Phong hướng về cái giỏ bên chân Tuyên Nhược Bắc, phát hiện lại không thấy hai con mèo nhỏ đâu nữa.

Sắc mặt Tuyên Nhược Tây trầm xuống: "Khu Nguy Hiểm? Em sao lại đi đến nơi đó, anh nhớ rõ ràng là em không được phép gia nhập tiểu đội săn thi rồi mà?"

Tuyên Nhược Phong cũng đang rất bực mình, ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới tứ ca lại chạy tới khu Nguy Hiểm. Đại sảnh nhận nhiệm vụ săn thi cách nhà hơn một trăm ki-lô-mét, đã vượt quá phạm vi theo dõi của con diều, cho nên bọn họ mới không hề biết tứ ca bọn họ lại chạy tới khu Nguy Hiểm.

Tuyên Nhược Phong ảo não, hắn sớm nên biết tứ ca luôn có một mộng tưởng gì đó, ắt hẳn là liên quan đến khu Nguy Hiểm. Cũng bởi vậy Tuyên Nhược Phong lúc này đang rất tức giận nên sẽ không nói cho tứ ca biết rằng bảo bối của tứ ca đã biến mất rồi.

"Tuyên Nhược Bắc, em chỉ có linh năng hỏa hệ tam cấp trung kì, sao em dám chạy đến khu Nguy Hiểm chứ? Những Linh năng giả trong quân đội cũng không có lá gan như em." Tuyên Nhược Tây cả giận.

"Nếu em muốn thực sự gia nhập một tiểu đội săn thi, tốt xấu gì em cũng phải kinh nghiệm thực chiến tương xứng." Tuyên Nhược Nam gia nhập hàng ngũ khuyên bảo.

"Tham gia quân ngũ cùng với tiểu đội săn thi là hai phong cách tác chiến không giống nhau mà hai anh." Tuyên Nhược Bắc bực mình nói. "Nhìn đi, em biết thế nào mọi người cũng phản đối nên em mới giấu diếm không nói, thật vất vả mới lấy được hết can đảm, mọi người lại cứ thể dội cho em một gáo nước lạnh mới vừa lòng."

"Ai dội nước lạnh, bọn anh là đang quan tâm em đó. Em có biết mỗi năm có bao nhiêu người chết ở khu Nguy Hiểm không hả?" Tuyên Nhược Nam để chân xuống nói.

Tuyên Nhược Bắc uất ức gầm lên: "Em biết chứ." Đội ngũ của bọn họ chết không ít người, cho nên hắn biết rất rõ sự tàn khốc của khu Nguy Hiểm. "Bọn em lại không đi đến khu cao đẳng, cùng lắm chỉ đi đến khu A với khu B rồi quay lại thôi."

Cảm giác được trên người tứ ca toát ra hơi thở bi thương, Tuyên Nhược Phong đau đầu bất đắc dĩ nói: "Tứ ca, em nghe nói lần gần đây nhất có tang thi cao giai tang thi chạy đến khu C, khu D đi?"

"Anh cũng rất quý mạng của mình cho nên mấy ngày hôm nay anh cũng không chạy ra ngoài. Nói tóm lại cho dù mọi người có đồng ý hay không thì cũng vô dụng thôi, nếu như hôm nay mọi người đã không đồng ý, vậy cùng lắm ta dọn ra ngoài ở trọ là được chứ gì." Tuyên Nhược Bắc gầm lên, lời hắn cũng đã nói hết, không đồng ý hắn liền đi là được.

Tuyên Nhược Tây cùng Tuyên Nhược Nam đều đau đầu sắp phát nổ đến nơi, quản gia ở một bên thở dài rồi lâm vào suy nghĩ của chính mình.

Mộng tưởng của tứ ca, làm người khác thực sự cảm thấy đau đầu...

Tuyên Nhược Phong đột nhiên chuyển hưởng ánh mắt về nơi xa.

"Meow..."

Tuyên Nhược Bắc nghe tiếng kêu kinh hỉ quay đầu, nói với mèo lớn từ xa: "Bối Bối, ba ba ở nơi này..."

Một mèo Ba Tư biến di tựa như một con chó lớn ưu nhã chậm rãi xuất hiện, mắt mèo giống như lưu li mang theo cảnh giác nhìn mọi người một chút, thật sự không hề giống một con mèo vừa mới sinh hôm qua.

Bối Bối vừa nhìn thấy Tuyên Nhược Phong, mắt mèo dựng thẳng, bày ra tư thế chuẩn bị công kích kẻ địch, nhe năng trợn mắt căm tức nhìn Tuyên Nhược Phong. Nhân loại này, rất nguy hiểm...

Tuyên Nhược Bắc thấy vậy vội vàng dùng tay vuốt ve Bối Bối: "Bối Bối, đó là đệ đệ của ba ba."

Lúc này, Tuyên Nhược Phong cũng chậm rãi thu liễm khí tức lạnh lẽo vừa phóng xuất.

Bối Bối lập tức thả người nhảy lên sô pha.

"Rầm..."

Sô pha bằng da nháy mắt bị vẽ ra vài đạo hoa ngân.

Tuyên Nhược Tây thấy thế, ở một bên kinh hô: "Sô pha bị nó cắt nát rồi..." Phải biết rằng bên trong bộ sô pha này có chút sợi bông quý giá đấy, cứ như vậy liền bị cắt nát rồi sao?

Tuyên Nhược Tây vốn đã không đồng ý Tuyên Nhược Bắc gia nhập tiểu đội săn thi, hiện tại Bối Bối là lại cho một chiêu như thế, tâm tình của hắn thoáng chốc trở nên âm u bão tố.

Phía trên phòng khách lập tức xuất hiện một đám mây đen thật to bao quanh.

"Mua lại bộ khác là được chứ sao." Tuyên Nhược Bắc mặt đầy khó chịu, mắng hắn thế nào hắn cũng chịu được hết, nhưng không được phép mắng Bối Bối nhà hắn. Hơn nữa, Bối Bối nhà hắn cũng đâu phải cố ý đâu, chỉ là do bộ sô pha này chất lượng thực sự quá kém đi.

Tuyên Nhược Tây hai tay chống eo: "Em nhìn móng vuốt của nó đi, trong nhà thực sự không thích hợp để nuôi mèo đâu."

Tuyên Nhược Phong khẽ thở dài, đối với động vật nhỏ mà nói hắn không thích cũng không ghét, bởi vì cấp bậc của chúng nó quá yếu đi.

"Em đi, mãi mãi sẽ không trở lại đâu." Tuyên Nhược Bắc lại nổi giận rống to.

"Đi, có chết ở khu Nguy Hiểm anh mày cũng sẽ không giúp mày nhặt xác đâu." Tuyên Nhược Tây tức đến mặt đỏ bừng lên, cả giận nói.

Bối Bối nháy mắt cong lưng, tính toán muốn công kích Tuyên Nhược Tây.

Tuyên Nhược Nam nhíu mày: "Tiểu Tây..." Lời này nói ra có phần hơi quá đáng rồi.

Tuyên Nhược Bắc hai mắt đỏ bừng: "Em cũng không các anh nhặt xác chp em." Nếu thực sự hắn chết ở khu Nguy Hiểm, hắn cũng sẽ biến thành tang thi, khỏi cần đến nhặt xác cho hắn cũng được.

Tuyên Nhược Bắc ôm lấy Bối Bối trấn an mèo lớn, nhưng mèo lớn vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Tuyên Nhược Tây, rất sợ đối phương sẽ tổn thương chủ nhân của nó.

Tuyên Nhược Tây cũng nhận ra vừa rồi mình đã nặng lời, cắn chặt môi dưới, nhất quyết không nói ra lời xin lỗi.

Than nhỏ một tiếng, những việc thế này vẫn nên giao cho cha mẹ, vào những lúc thế này tầm quan trọng của hai người họ mới có dịp được phát huy.

Tuyên Nhược Nam lại nhìn về phía rổ: "Khoan đã, hai mèo con đâu rồi?"

Tuyên Nhược Bắc cúi đầu nhìn xuống, trong rổ quả nhiên không bóng dáng của hai mèo con, hắn lập tức luống cuống: "Đại Bắc, Nhị Bắc..."

Bối Bối từ hai chân Tuyên Nhược Bắc nhảy xuống, nhẹ nhàng bước đi.

Tuyên Nhược Phong lập tức đánh mắt về phía phòng bếp: "Hẳn là chạy vào phòng bếp tìm ăn đi."

Tuyên Nhược Bắc lập tức vọt vào phòng bếp, Tuyên Nhược Tây cũng đi theo vào.

Một lúc sau, phòng bếp truyền ra tiếng hai người đối thoại, đã không còn khí thế giương cung bạt kiếm khi còn ở trong phòng khách nữa.

"Đại Bắc, Nhị Bắc, các con nên uống sữa mới đúng chứ." Tuyên Nhược Bắc nhắc mèo con lên.

"Mèo con mới sinh không phải nên uống sữa thôi sao? Như thế nào ăn uống tốt như vậy, còn có thể gặm chân gà?" Tuyên Nhược Tây căm tức nhìn Tuyên Nhược Bắc.

"...Mèo biến dị." Tuyên Nhược Bắc giải thích lại một lần nữa.

Tuyên Nhược Phong quay đầu nhìn nhị ca, bất đắc dĩ nói: "Nhị ca, em trở về phòng ôn bài đây."

Hắn bây giờ rất muốn đi tìm Đường Cẩn Phong bồi dưỡng tình cảm, cuối cùng Đường Cẩn Phong cũng đáp ứng thiếu nợ thịt của hắn rồi.

Nhưng vì chuyện của Dương gia, Đường Minh vẫn luôn xuẩt hiện ở Đường trạch, hắn cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt hắn ta chút nào cả, cho nên đành phải nhịn xuống tâm tư này.

Trong phòng khách đã khôi phục sự yên tĩnh, ba con mèo biến dị cũng được ở lại trong nhà.

Tuyên Nhược Phong trở lại phòng ngủ đóng cửa chặt, đầu tiên là cho nhân ngư ăn, sau đó lại lẳng lặng chờ đợi.

Một thân ảnh nhỏ xinh bỗng nhiên xuất hiện ở ban công, Tuyên Nhược Phong nhìn qua, Bối Bối xuất hiện trong phòng, bước đi thật ưu nhã không một tiếng động.

Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong quay đầu nhìn nó, Bối Bối lập tức bày ra tư thế công kích.

"Lại đây..." Tuyên Nhược Phong thu lại hơi thở ôn hòa khi nãy, lạnh lùng ra mệnh lệnh, ánh mắt tối lại gắt gao nhìn chằm chẳm Bối Bối.

Thân thể Bối Bối khẽ run lên, không nhịn được lui về phía sau một bước.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hương vị nước trong tay ta sao? Chỉ cần ngươi giúp ta bảo vệ ca ca ta, ta sẽ không gϊếŧ ngươi?" Tuyên Nhược Phong phải đổi giọng nhu hòa một chút.

"Meow..." Thật sao? Bối Bối vừa sợ hai lại từng giây từng phút cảnh giác.

Tuyên Nhược Phong vươn đôi bàn tay quấn đầy băng gạc nắm lấy tay Bối Bối: "Cùng ta lập khế ước, ta sẽ làm ngươi trở nên cường hãn hơn. Ta cũng chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kĩ, Bắc ca còn sống thì mới có thể sống. Nếu như Bắc ca ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ khiến người biến mất mãi mãi trên thế gian này, bao gồm cả hai đứa con của ngươi."

Tuyên Nhược Phong trên ngón tay chảy ra máu tươi, chậm rãi nhỏ giọt...

Bối Bối meow một tiếng, chậm rãi bước lên, vì hài tử của nó, nó sẽ nguyện ý nghe theo.

Mèo lớn đi đến trước mặt Tuyên Nhược Phong nằm xuống, để máu tươi nhỏ lên trên trán...

Tuyên Nhược Phong thực vừa lòng, cùng Bối Bối lập khế ước.

Linh trí của Bối Bối càng thêm mở rộng, tiến lên thân mật cọ xát tay Tuyên Nhược Phong, Tuyên Nhược Phong thuận thế đút linh thủy cho Bối Bối.

Cũng do Tuyên Nhược Phong đút quá nhiều, linh năng trong cơ thể Bối Bối điên cuồng bùng nổ khiến Bối Bối kêu lên đau đớn.

Tuyên Nhược Phong chậm rãi giúp Bối Bối làm dịu linh năng bạo loạn trong cơ thể, cuối cùng cũng giảm bớt công dụng linh năng hấp thụ từ linh thủy.

Chỉ có một giọt linh thủy cư nhiên lại làm Bối Bối lên đến linh năng bát cấp, dưới sự chỉ dạy của Tuyên Nhược Phong để áp chế linh năng, nhìn qua không khác gì một linh năng tứ cấp.

Bối Bối đối với Tuyên Nhược Phong càng thêm cung kính, không ngừng hướng lòng bàn tay Tuyên Nhược Phong cọ xát tỏ vẻ cảm ơn.