Chương 109: Hoa hồng khô héo rồi

Ở Vương gia, thân phận của Đường Minh khá mẫn cảm, cho nên không thể xuất hiện. Việc đón tiếp khách đều do vợ chồng Vương Chính Quốc phụ trách, bởi vì so với Đường Minh kiêu ngạo ương ngạnh cùng với Vương Sơ Tình chanh chua thì đôi vợ chồng này vẫn làm cho người ta cảm thấy dễ chịu hòa nhã hơn nhiều.

Cử chỉ và lời nói của hai vợ chồng Vương Chính Quốc không hề có bất kì sai lầm nào, Lý Lệ cũng rất thành khẩn mà nói lời xin lỗi. Nhìn thái độ của đối phương, Tuyên Hách cùng Tuyên Nhược Đông cũng không có gì lấy ra để bắt bẻ.

Long Tiểu Thiên ngược lại rất muốn biết bệnh tình Vương Sơ Tình là như thế nào, cho nên liền cũng đi theo góp vui, Hoa Thiện không thể ở lại thêm nên giữa đường đã trở về nhà.

Cho nên, giờ phút nào tiến vào phòng Vương Sơ Tình có Tuyên Nhược Đông, Tuyên Hách, Long Tiểu Thiên và vợ chồng Vương Chính Quốc.

Chỉ là, Long Tiểu Thiên lại đột nhiên nôn ra, chỉ có thể để người hầu đưa đến phòng khác để rửa mặt.

Nhìn biểu hiện của Long Tiểu Thiên, trên gương mặt vợ chồng Vương Chính Quốc liền hiện lên sự xấu hổ.

Tuyên Hách tiến lên nhìn gương mặt Vương Sơ Tình, nhìn ở khoảng cách gần như vậy mày cũng chỉ hơi nhíu lại, không hề xuất hiện sự chán ghét nào.

Nhìn phản ứng của Tuyên Hách, vợ chồng Vương gia ở trong lòng cũng cảm thấy thoải mái không ít, lúc trước có rất nhiều bác sĩ vào phòng nhìn khuôn mặt của Vương Sơ Tình cơ hồ đều nôn hết ra, nửa điểm mặt mũi thực sự là cũng không cho Vương gia bọn họ một chút nào cả.

Tuyên Hách bắt đầu kiểm tra gương mặt cho Vương Sơ Tình, mày lại nhíu chặt, ngay sau đó lấy ra lọ thuốc thử tiêm một mũi lên thân thể Vương Sơ Tình, hỏi Vương Sơ Tình cảm giác như thế nào. Dù sao hắn cũng chỉ lên sân khấu diễn ngang vài đường, Vương Sơ Tình mắc bệnh nặng hay không đối với hắn mà nói không có bao nhiêu quan trọng. Hắn chỉ cần diễn cho thật tốt là được rồi.

Tuyên Nhược Đông ở một bên hỗ trợ, cũng không thấy có nửa điểm ghê tởm.

Vợ chồng Vương Chính Quốc thấy thế, trong lòng dâng lên một cỗ thở dài, bọn họ thế mà lại đắc tội Tuyên gia đến mức không thể vãn hồi được nữa rồi.

Nhìn Tuyên Hách vẫn luôn tiêm thuốc thử lên người con gái, Lý Lệ cẩn thận mở miệng, sợ sẽ hỏi ra một vài vấn đề không đáng mừng từ miệng Tuyên Hách: "Bác sĩ Tuyên, ngài biết bệnh của con gái ta là bệnh gì sao?"

Tuyên Hách chuyên tâm chích Vương Sơ Tình lắc đầu, dứt khoát nói: "Không biết." Hắn chỉ chú trọng nghiên cứu linh năng cũng không phải làn da, mãnh liệt nhịn xuống ghê tớm, hắn đã rất vất vả lắm đó có biết không.

Lý Lệ nôn nóng: "Vậy ngài..."

"Trên mặt bệnh nhân xuất hiện mủ đã chuyển sang màu đen, từ trước tới nay tôi cũng chưa gặp qua chứng bệnh nào kì lạ như vậy, thoạt nhìn giống như virus cảm nhiễm, nói chung thì tôi chỉ lấy chút máu và một miếng thịt thối trên mặt bệnh nhân trở về nghiên cứu, tiêm cho bệnh nhân nhiều thuốc thử như vậy là bở vì lần nghiên cứu gần nhất cùng virus có chút liên hệ, cho nên mới dùng thử ở trên người bệnh nhân. Dù sao tình huống cũng đã kém như vậy, thử vài lần cũng không kém đi bao nhiêu cả."

Thế mà lại liên quan đến virus, ý tứ của Tuyên Hách chính là... Lần gần nhất hắn nghiên cứu quả nhiên lại cùng virus có liên quan sao?

Lý Lệ vẫn cẩn thận mở miệng: "Tôi muốn hỏi một câu, gần nhất ngài nghiên cứu là hạng mục gì vậy?"

Tuyên Hách cười cười, không hề có một chút giấu diếm nào: "Trừ chất hóa học trên đất vĩnh cửu, đó là vì do con trai tôi yêu cầu."

Vợ chồng Vương Chính Quốc sắc mặt khẽ biến từ kinh ngạc cho đến vui mừng như điên.

Vương Chính Quốc kinh hô: "Vĩnh cửu?" Nếu như thứ này có thể sử dụng được trên cơ thể người, bọn họ liền không cần sợ sự lây nhiễm của tang thi. Tương lai không xa...bọn họ cũng sẽ không cần mỗi ngày cẩn trọng bảo vệ vườn rau nữa.

Tuyên Hác quay đầu nhìn Vương Sơ Tình dò hỏi: "Cô cảm thấy thế nào?"

Vương Sơ Tình suy yếu trả lời: "Vẫn rất đau."

Tuyên Hách lấy thuốc thử ra tiêm cho Vương Sơ Tình một mũi nữa: "Đây là mũi cuối cùng, nếu không có tác dụng, tôi cũng không còn biện pháp nào khác."

Một lát sau, Vương Sơ Tình cảm giác được trong thân thể có cỗ sảng khoái, giúp giảm bớt đau đớn trên người, đã nhiều ngày như vậy đây là ngày nàng có được sự sảng khoái nhất từ lúc phát bệnh đến giờ.

Vương Sơ Tình kinh hỉ mở miệng nói: "Tựa hồ...tựa hồ đã không còn thấy đau đớn nữa."

Nghe vậy, vợ chồng Vương Chính Quốc hai mắt sáng lên, Tuyên Nhược Đông khẽ nhếch môi cười, kỹ thuật diễn của cha lại tăng thêm một tầng rồi.

Hai mẹ con kích động mà cười thật vui vẻ.

Tuyên Hách hơi nhíu mày: "Chờ thêm nửa giờ nữa tôi lại đến kiểm tra."

Lý Lệ nhanh chóng mời cha con Tuyên Hách đến phòng khách, Vương Chính Quốc cũng vội vàng đi vào thư phòng liên hệ với Long Tiểu Hàm.

Long Tiểu Hàm vẻ mặt kinh ngạc: Trừ chất hóa học trên đất vĩnh cửu? Đó chẳng phải là huyết thanh hoàn mỹ nhất sao?" Cho nên, bọn họ muốn tiêu diệt tang thi sẽ không phải là giấc mộng hão huyền.

Vương Chính Quốc khóe miệng nhếch lên, thực sự không thể ngăn nổi ý cười: "Đúng vậy, mặt con tôi Sơ Tình tám chín phần là do virus carm nhiễm." Nghĩ kĩ lại thì, mặt con gái ông với tang thi quả thức có chút giống nhau.

Long Tiểu Hàm chau mày: "Nói như vậy, virus đã bắt đầu biến dị?" Mặt của Vương Sơ Tình với tang thi đúng thực rất giống nhau, đồng dạng đều tỏa ra một mùi ghê tởm, hình dáng cũng bắt đầu thay đổi.

Long Tiểu Hàm lại nói tiếp: "Tóm lại, các ông đãi khách phải khách khí một chút." Nói đi cũng phải nói lại, Tuyên Hách đúng là một nhân tài. vì con trai mình mà nghiên cứu, lại có thể nghiên cứu ra thuốc có giá trị vượt xa so với sự tưởng tượng của bản thân.

Vương Chính Quốc vội vàng gật đầu: "Tôi đã hiểu rõ."

Long Tiểu Thiên cũng cảm thấy có chút xấu hổ, không dám lên tiếng. Tuyên Hách cùng Tuyên Nhược Đông ở phòng khách cùng vợ chồng Vương Chính Quốc nói chuyện, không có chỗ nào có thể chen vào, nhìn qua cũng rất "vui vẻ hòa thuận", thời gian cứ thế mà trôi đi.

Nửa giờ sau, mọi người cùng người hầu từ phòng khách vội vã tiến vào phòng của Vương Sơ Tình.

Lý Lệ trong lòng rất vui vẻ, là người đầu tiên đi lên lầu, nhìn một cánh tay của Vương Sơ Tình chậm rãi biến trắng, Lý Lệ hai mắt rưng rưng nói: "Thật sự là có tác dụng, tay của nói bắt đầu biến trở lại rồi."

Lúc này người cao hứng hơn ai hết chính là Vương Sơ Tình, nàng nhìn cánh tay của mình, vui mừng mà khóc: "Thật sự có tác dụng..."

Nàng nhất định sẽ sống, nhất định phải sống thật tổt!

Tuyên Hách đi vào phòng, nhắc nhở nói: "Đừng vui mừng quá sớm, vạn nhất bệnh tình tái phát sẽ rất phiền toái, hơn nữa lọ thuốc thử kia có sáu mũi tôi chỉ mới tiêm có ba mũi mà thôi."

"Này...này mới chỉ là ba mũi tiêm sao." Lý Lệ vẻ mặt thoáng chốc trở nên u sầu.

Vương Sơ Tình ánh mắt cũng ngập tràn cầu xin, chỉ cần Tuyên Hách cứu được nàng, nàng có thể bảo đảm ngày sau sẽ không thương tổn đến vợ chồng Tuyên Hách.

Tuyên Hách chau mày suy tư một phen, cuối cùng cũng gật đầu: "Ba mũi này tôi sẽ để lại đây, hẳn có thể giảm bớt một chút đau đớn trên người bệnh nhân, một tháng sau tôi trở về sẽ lại tái khám."

"Sao không thể đem phương pháp tinh luyện..." Lý Lệ sợ một tháng trị không hết, lòng nóng như lửa đốt, không cẩn thận mở miệng nói điều kiêng kị trong lòng.

Vương Chính Quốc vội nắm lấy tay Lý Lệ, tỏ ý không cho bà nhiều lời nữa, Lý Lệ lập tức nhận ra, bà thế nhưng lại hậu tri hậu giác nói sai rồi.

Cũng may là Tuyên Hách không để ý, đáp lại: "Thật xin lỗi, trừ chất độc hóa học trong đất vĩnh cửu tôi không có tính toán công khai, hơn nữa có lẽ chỉ cần thêm một lọ nữa là bệnh nhân sẽ khỏi hẳn bệnh. Tốt hơn hết là các người vẫn nên tìm một bác sĩ theo dõi tình trạng sức khỏe của bệnh nhân."

Vương Sơ Tình thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ba mũi này..."

"Đã nói sẽ lưu lại cho các người, tôi cũng sẽ không thu lại. Con người của tôi không thích làm việc bỏ dở giữa chừng, nói sẽ chữa khỏi bệnh cho con gái các người thì nhất định tuân thủ hứa hẹn." Tuyên Hách nói tiếp, "Bất quá các người cũng biết tôi giờ trên thân mang tội, tiền khám tuy không thu nhưng cũng không thể tặng không ba mũi thuốc thử quý giá như thế cho các người được."

Vương Chính Quốc vội vàng gật đầu: "Đây là lẽ đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không trắng trợn lấy không như vậy." Bọn họ đã thấy qua sự kiên nhẫn và nghị lực của Tuyên Hách, cũng tin ông nhất định sẽ không thất hứa bội tín.

"Mảnh đất hoang bên cạnh vườn rau Đỗ gia ở Tây lăng, tôi muốn lấy nó." Tuyên Hách dứt khoát đưa ra yêu cầu.

Vương Chính Quốc vội vàng tra xét tư liệu, nhìn qua thì cũng chỉ có 80 mẫu đất, còn lại đều đất hạ đẳng, liền sảng khoái đưa cho Tuyên Hách.

"Đa tạ." Tuyên Hách gật đầu.

Thủ tục chuyển nhượng đều làm ở trước mặt Long Tiểu Thiên, tương lai sau này Vương gia có muốbn cũng không thể đổi ý được.

Sau khi biết được có 80 mẫu đất tới tay, Tuyên Nhược Phong lập tức liên hệ với đám người Khương soái, làm tường cao vây quanh mảnh đất hoang. Các bộ phận còn lại phải cho người đi mua rồi đem chúng tập hợp lại thành một khối thì bức tường mới không bị hư hại, sau đó khi đã trang bị hệ thống an ninh cũng sẽ dễ dàng quản lí hơn. Tiến độ làm việc của ba người này vẫn khiến Tuyên Nhược Phong tương đối vừa lòng, cũng thực yên tâm mà giao cho ba người bọn họ.

Sau khi cha hắn trở về đã là 10 giờ, cũng có chuyện quan trọng muốn nói với Tuyên đại ca, mà mẹ hắn sau khi biết được tình huống của Vương gia cũng đi đến phòng ngủ của Tuyên Nhược Phong.

"Thuốc thử có chứa linh thủy kia đã tiêm vào cơ thể Vương Sơ Tình, chỉ lưu lại mấy thuốc thử bán thành phẩm không có linh thủy, Bất quá Tiểu Phong à, con thế nào lại biết linh thủy có tác dụng đối với bệnh tình của Vương Sơ Tình vậy?"

Tuyên Nhược Phong tràn đầy tự tin mà trả lời: "Cha, không phải cha đã nói linh thủy có thể gia tăng tốc độ chữa trị tế bào hay sao? Bệnh của Vương Sơ Tình có lẽ là do hoại tử tế bào mà ra, dùng linh thủy trị liệu đúng là không thể tốt hơn."

"Hơn nữa, tác dụng của linh thủy đã pha loãng cũng không đến mức nghịch thiên, có như vậy tốc độ hồi phục của nàng cũng sẽ không quá nhanh, điều này đối với chúng ta mà nói cũng có chỗ lợi." Hơn nữa, chờ đến lúc Vương Sơ Tình khỏi hẳn, thì Đường Cẩn Phong lúc ấy đã ở trên giường của hắn rồi.

Lấy Vương Sơ Tình tới kiềm chế Vương gia đúng là không thể tốt hơn, ít nhất trong vòng một tháng Vương gia sẽ không có bất kì động thái nhỏ nào sau lưng hắn. Mà Đường Minh gần nhất cũng sẽ thức thời một chút, tạm thời không nhằm đến cha mẹ hắn.

"Tiểu Phong, mặt của Vương Sơ Tình, không phải do con làm đi?" Khi Đồng San San nói ra lời này, giọng nói của nàng có chút cao, nàng căn bản không dám nói ra, là do Tiểu Đông đáp quá tự tin mới khiến nàng phải đặt câu hỏi.

Chột dạ nhìn gương mặt của mẹ, Tuyên Nhược Phong vẻ mặt không còn lời nào để nói:" Con nào có bản lĩnh lớn như vậy, nếu thật là con làm, con cần gì phải cứu cô ta đâu đúng không? Cô ta chết rồi đối với con mà nói không phải càng tốt hơn sao." Cho nên việc Đường Minh muốn hại cha mẹ hắn hắn cũng chỉ có thể tạm chôn giấu ở trong lòng.

"Cũng đúng." Đồng San San gãi gãi mái tóc hơi xoăn của nàng, chau mày lại, nói với Tuyên Nhược Phòng, " Được rồi, con đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Tuyên Nhược Phong gật đầu, nhìn mẹ hắn rời đi.

Sau khi tắt đèn, căn phòng nhuốm lên một màu đen của đêm tối khuya vắng, ở trên giường lớn, hắn đi vào ngủ. hơi thở có chút nông.

Mà trong thư phòng Đường gia, gió mùa hè mang theo chút khô nóng, không khí cũng không hề thấy lạnh lẽo chút nào...Vốn dĩ nên là bộ dạng này mới đúng chứ.

Nhưng trong thư phòng lúc này, không khí xung quanh tựa như bão tuyết ập tới đang điên cuồng rít gào lên từng cơn.

Hai tên lính trong lòng run sợ nhìn Đường Cẩn Phong: "Tướng quân..." Tướng quân không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, khiến bọn họ thực sự rất sợ hãi.

Giọng nói của Đường Cẩn Phong có chút lạnh lùng, dưới ánh đèn tuấn nhan lại có vẻ âm trầm: "Đến ngay cả một chậu hoa các cậu cũng không chăm sóc tốt?"

Hai tiểu binh bị dọa cho thân thể cho thân thể nhảy dựng lên, nhìn thấy hai đứa trẻ thật đáng thương, Trương Thắng ở một bên mở miệng cầu tình: "Tướng quân, nếu không hay để tôi đi mua lại một chậu hoa khác."

Đường Cẩn Phong nhìn về phía Trương Thắng, hắn cần Trương Thắng mua hoa để làm cái gì?

Bị ánh mắt lạnh lùng của Đường Cẩn Phong đánh bại, Trương Thắng khô héo lui trận, ngoan ngoãn câm miệng.

"Đi ra ngoài chạy một trăm vòng." Cả người Đường Cẩn Phong tỏa ra khí lạnh ra mệnh lệnh.

Giọng nói của hai tiểu binh run rẩy mang theo chút nức nở như sắp khóc: "Tướng quân, ý ngài nói là toàn bộ khu biệt thự sao ạ?"

Đường Cẩn Phong lạnh lùng liếc nhìn hai người bọn họ, ánh mắt sắc bén: "Các cậu nói xem?"

"Rõ!" Hai tiểu binh khóc không ra nước mắt xoay người rời đi.

Trương Thắng có chút đau lòng: "Tướng quân, một trăm vòng này có phải hơi quá đáng hay không?" Toàn bộ khu biệt thự ít nhất cũng bằng một nửa thị trấn, một trăm vòng này của hai tiểu binh của kia rất có thể sẽ chạy đến sáng mai mới xong.

Đường Cẩn Phong hơi nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi: "Cậu cũng muốn chạy?"

Lưng Trương Thắng phát lạnh, hắn thực dứt khoát bán đồng đội: "Tướng quân, một trăm vòng chỉ sợ không đủ, hay là để bọn họ chạy thêm một trăm vòng nữa đi?"

Đường Cẩn Phong phất tay để Trương Thắng rời đi, ý muốn hắn đi giám sát hai tiểu binh kia: "...Đi nhìn bọn họ đi."

Trương Thắng lập tức hành quân lễ rồi rời đi, hắn biết tướng quân sẽ không nhẫn tâm như vậy.

Bên trong thư phòng, ánh đèn rực rỡ cũng không thể chiếu sáng gương mặt âm u của Đường Cẩn Phong, ánh mắt hung hiểm nhìn chậu hoa kia.

Trên bàn sách, chậu hoa hồng vốn là một màu trắng tinh thuần lại trở nên đen kịt, không hề còn một chút sức sống nào.

"Khô héo rồi..."