Chương 110: Nộp tiền bảo lãnh cho Lý Mãn

Đêm xuống, hai tiểu binh đang chạy phạt đang bắt đầu cãi nhau.

"Tất cả đều tại cậu, nước thì không tưới, đất cũng không đổi, hiện tại thì tốt rồi, hoa đã héo hết, còn hại tôi ở chỗ này chạy bộ." Thanh niên lòng đầy căm phẫn tức giận nhìn đồng bạn của mình.

"Đừng chỉ có nói tôi, tôi nói muốn đi mua phân bón, là ai không chịu chi ra điểm tín dụng?" Binh sĩ tóc húi cua cũng không cam lòng yếu thế đáp lại.

"Hoa kia đã héo chết, tôi nói nhất định phải mua một chậu khác trở về, cậu lại quay lại bởi vì cậu không có điểm tín dụng? Sau đó chúng ta mới bỏ lỡ thời cơ tốt nhất đó." So với việc bị tướng quân trừng phạt, hắn vẫn cảm thấy dùng điểm tín dụng mua chậu hoa mới thì mọi chuyện đã được giải quyết trong êm đẹp. Nói thẳng ra thì cái này vốn dĩ là do bọn họ làm sai thôi.

"Tôi nào biết hoa này quý đến mức bằng nửa năm tiền lương của tôi chứ, chính cậu cũng nói Đường tướng quân sẽ không lạnh lùng vô tình đến mức vì một đóa hoa mà trừng phạt chúng ta, cho nên tôi mới tin tưởng vào lời nói của cậu hay sao?" Thanh niên bất mãn hừ lạnh, hắn xuất thân từ khu bình dân, không thể giống như những đồng bạn có tiền khác lấy ra nhiều điểm tín dụng như vậy.

"Đó cũng là do cậu không chịu chi ra điểm tín dụng, tôi mới nói như vậy." Thanh niên cả giận, đối phương không có tiền, hắn cũng chỉ có thể lựa lời như thế an ủi đối phương thôi.

"Cậu muốn đánh nhau thì nói tiếp đi xem nào."

Trương Thắng đi theo phía sau hai người nãy giờ không còn lời nào để nói tách hai tên gia hỏa này ra, tướng quân xử phạt hai tên này thật đúng người đúng tội mà.

Đêm đã về khuya, tất cả sự nhộn nhịp hối hả đều trở nên tĩnh lặng, dần dần bị bóng tối bao phủ, đường phố bên ngoài cũng an tĩnh không chút tiếng động. Lúc trước từng có vô số thanh âm ve kêu, tiếng chim hót, tiếng ếch kêu ồm ộp thì giờ hiện tại cũng chẳng còn chút thanh âm nào truyền đến nữa.

Tuyên trạch, bên trong phòng ngủ của Tuyên Nhược Phòng, u ám tĩnh lặng đến kì lạ.

Trên giường, Tuyên Nhược Phong chậm rãi mở mắt, con ngươi tối đen như mực có chút đáng sợ, hoa đã héo... Khóe miệng Tuyên Nhược Phong nhếch lên ý cười không rõ ràng.

Người kia cư nhiên không có chiếu cố tốt đóa hoa nhỏ...

Thật tàn nhẫn nha...

Hắn nhất định sẽ khiến người kia trả một cái giá rất lớn!

Tuyên Nhược Phong xấu xa cười, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

***

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, cha mẹ cùng đại ca chuẩn bị hành lý đã đầy đủ, lúc này Tuyên Nhược Phong vẫn còn đang trên giường ngủ chưa dậy bởi vì tối qua giấc mộng hiện hữu quá mức tốt đẹp.

Phịch một tiếng, Tuyên Nhược Phong bừng tỉnh giấc ngủ.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua cha mẹ mình, hai người bọn họ đang để từng kiện đồ vật vào trong phòng hắn.

Tuyên Nhược Bắc tiến lên chăm sóc Tuyên Nhược Phong, trong thời gian rất lâu bọn họ đều đã có thói quen giúp Tuyên Nhược Phong rửa mặt, thay quần áo.

Tuyên Nhược Phong một bên ngoan ngoãn để Tuyên Nhược Bắc tùy ý thay quần áo cho mình, một bên đưa mắt nhìn cha mẹ.

"Mọi người đem bể cá này đặt trong phòng con làm gì vậy?" Tuyên Nhược đúng là cảm thấy mỹ nhân ngư không tồi, nhưng hiện tại không có thời gian chiếu cố mỹ nhân ngư kia, còn có rất nhiều chuyện cần đích thân hắn đi làm nữa mà.

Tuyên Hách bày ra một chiếc hộp sắt, bên trong cư nhiên lại là thuốc thử linh thủy đã pha loãng: "Nước này không cần đổi, mỗi tuần một lần chỉ cần đặt thuốc thử là được, Tiểu nhân ngư này còn liền tùy tiện cho nó một ít rau dưa là được rồi."

"Vâng ạ."

Dù sao hắn cũng không có quyền được từ chối, Tuyên Nhược Phong ngáp một cái, trong mộng hắn đang cùng Đường Cẩn Phong đi đến lễ đường kết hôn, kết quả chưa kịp hưởng thụ đã bị mọi người cắt ngang, quấy rầy giấc mộng đẹp đẽ.

Mười mấy chiếc xe phi hành từ Tuyên gia đi ra, đi đến trung tâm tinh tế.

Nhìn theo cha mẹ cùng Tuyên Nhược Đông và vệ sĩ đi qua cổng kiểm tra an ninh, Tuyên Nhược Phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía dòng người đang ra vào, vẫn luôn cảm thấy có một cỗ ánh mắt ác ý nhìn bọn họ, ắt hắn không phải là ảo giác đi.

Tuyên Nhược Nam cũng bớt chút thời gian đến sân bay vũ trụ tinh tế một chuyến tiễn cha mẹ đi, nhưng lại nhanh chóng rời đi ngay. Cũng bởi vì khoảng thời gian trước nhị ca vì hắn mà xin nghỉ phép rất nhiều ngày, mấy ngày nay phải bù đắp những ngày ấy nên so với bình thường cũng vội không ít.

Trong phòng chờ hiện tại chỉ có Tuyên Nhược Tây, Tuyên Nhược Bắc cùng Tuyên Nhược Phong ba người. Ba người bọn họ nhìn phi thuyền dần dần bay lên, cuối cùng nổ oanh một tiếng, nhanh chóng nổi lên rồi biến mất ngay trước mắt bọn họ. Những gì còn sót lại là một đám sương khói hồng xám tràn ngập trong không khí, nhân viên công tác lập tức mở ra chế độ hút chân không bắt đầu lau dọn sạch sẽ.

Tuyên Nhược Phong thu hồi dư quang nơi khóe mắt vừa quét qua trên người phụ nữ đang đội mũ, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Anh em ba người đang muốn chuẩn bị rời phòng chờ cho khách, người qua người lại đã đứng chật kín phòng, người phụ nữ kia lợi dụng chiều cao của hành lý đã che khuất đi dáng của cô ta, ánh mắt cô ta tràn ngập chán ghét nhìn ba người bọn họ, lại không biết bộ dáng kì lạ của mình đã sớm bị nhân viên an ninh để ý.

Bởi vì trong phòng thực sự có quá nhiều người, lại còn có hành lý đẩy tới đẩy lui, người phụ nữ kia mãi không thể tìm được cơ hội hạ thủ, chỉ đành theo thật sát.

Anh em ba người sau khi rời khỏi phòng chờ khách thì lại đến trung tâm quảng trường, xung quang cũng vì vậy mà trở nên trống trải đôi chút.

Người phụ nữ kia rốt cuộc cùng tìm được cơ hội ra tay, khóe miệng lộ rõ ác ý mãnh liệt, nàng đột nhiên lao ra ngoài. Xung động của ánh điện quẩn quanh giữa các ngón tay, ánh điện lập lòe khi có khi không.

Đòn tấn công của người phụ nữ đột nhiên bị ngừng lại giữa không trung, một cỗ uy áp mãnh liệt ập tới tập kích nàng ta, áp mạnh đến mức khiến nàng thiếu chút nữa không thể thở nổi.

Tuyên Nhược Bắc đã sớm nhận ra được có một người phụ nữ lén lút đi theo phía sau, thật không ngờ rằng đối phương thực sự là hướng bọn họ mà đến.

Trước chiêu thức của đối phương, Tuyên Nhược Bắc đã kịp thời xoay người chặn lại công kích của cô ta, nhưng cánh tay vẫn xuất hiện một vết thương nhỏ, chỉ giống như một vết xước bị móng tay quét qua, mặc dù không đau nhưng Tuyên Nhược Bắc vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào. Nhưng mà trọng yếu nhất chính là mặc kệ nhìn ở góc độ nào, người phụ nữ này tựa hồ vì em trai mình mà tới.

Tuyên Nhược Bắc khẽ thở dài: "Thật kì lạ, tại sao cánh tay của mình lại không cử động được nhỉ?"

Trước sự công kích không ngừng của người nọ, Tuyên Nhược Tay cũng nhìn thấy được gương mặt của cô ta, nháy mắt liền nhớ ra cô ta là ai, đây không phải là Dương Mỹ Như, bạn gái của Đường Minh hay sao? Chuyện này lại càng kì lạ rồi, đối phương sao lại tấn công em trai của hắn?

Mà bên này bởi vì linh năng dao động quá mức mãnh liệt đã sớm thu hút sự chú ý của không ít người, đặc biệt là những nhân viên an ninh sớm đã theo dõi Dương Mỹ Như sát sao, bọn họ vội vàng chạy tới, mười mấy người cao lớn nhanh chế trụ Dương Mỹ Như đang tản ra hơi thở điên cuồng, mũ vừa rơi xuống đất, khuôn mặt vặn vẹo của Dương Mỹ Như nháy mắt đã bại lộ.

Trận xôn xao này thực có ý tứ, đây không phải tùy tùng kiêm bạn gái đương nhiệm của Đường Minh hay sao, có một vài thanh niên trong đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.

Nhìn đến chính mình đã bị bại lộ thân phận, ánh mắt xung quanh rơi trên người hầu như chỉ có tò mò và sự khinh thường... Thấy bản thân sắp trả được thù mà bị phá hư, trong sự khống chế của nhân viên an ninh, Dương Mỹ Như kích động giãy dụa, vặn vẹo thân mình, gương mặt xấu xí hướng Tuyên Nhược Phong chửi ầm lên.

"Tuyên Nhược Phong mày là con tiện nhân. tao muốn gϊếŧ mày, gϊếŧ chết mày!"

"Mày chết đi, mày chết đi..."

"Mày là tiện nhân..."

Nghe Dương Mỹ Như không ngừng nói nhảm, Tuyên Nhược Tây tức giận bất bình ngăn trở Tuyên Nhược Phong phía sau, chỉ vào Dương Mỹ Như mắng lại: "Tôi thấy cô đầu óc bệnh đi, em trai tôi không có chỗ nào đắc tội cô. Tôi thấy cô mới chính là tiện nhân, tiện nhân!"

Tam ca một khi đã tức giận thì sức chiến đấu tuyệt không phải bạo bình thường đâu.

"Cố ý gϊếŧ người ở nơi công cộng, cô nên ở trong tù cải tạo đến kiếp sau đi!" Tuyên Nhược Tây nói.

"Tao không sợ đâu." Khuôn mặt tức giận của Dương Mỹ Như vặn vèo đến đỏ bừng, hốc mắt thoáng đỏ lên, vài giọt nước mắt rơi xuống, "Chính là vì mày, tao, là do mày, tao mới có thể... Mày chết rồi, chỉ có khi mày chết rồi..." Cô mới có thể có được hạnh phúc.

Đang dùng lau cánh tay bị thương, Tuyên Nhược Bắc hừ lanh: "Cô là một cô gái miệng không thể sạch sẽ một chút sao? Dựa vào cái gì lại nguyền rủa em trai của tôi?"

Tuyên Nhược Phong thế mà lại thay Dương Mỹ Như giải thích nguyên nhân cô ta tức giận: "Cho nên cô là bị Đường Minh vứt bỏ?"

"Cô cùng Đường Minh chia tay, cùng em trai tôi nửa điểm liên hệ hay sao?" Tuyên Nhược Bắc thực sự không nói nổi nên lời, nếu người phụ nữ nào chia tay với Đường Minh đều như thế này, thì em trai bọn họ phải sống thế nào đây?

Dương Mỹ Như gầm lên, kích động đến mức nước miếng cũng văng ra: "Nếu không phải tại vì mày làm tao xấu mặt, anh ấy cũng sẽ không chia tay với tao, anh ấy đã nói là sẽ cưới tao, đều là tại vì mày, nếu không tại vì mày thì anh ấy cũng sẽ không bảo Lưu Lâm gϊếŧ chết hài tử trong bụng tao..."

Lời cô ta vừa dứt, người xung quanh lập tức ồ lên một trận, Đường Minh cũng quá độc ác rồi, ngay cả hài tử của chính mình cũng không buông tha?

Tuyên Nhược Phong nghe vậy, hơi sửng sốt một chút rồi cười lớn: "Dương Mỹ Như, tôi thật chưa thấy ai ngây thơ như cô, thực sự là quá ngây thơ, quá đáng yêu rồi. Ngay cả khi cô không xấu thì anh ta cũng sẽ không kết hôn với cô, anh ta đã sớm có vị hôn thê vừa xinh đẹp vừa có tiền hơn cô, căn bản sẽ không có khả năng coi trọng cô."

Dương Mỹ Như hai mắt đỏ bừng, thân thể đang giãy dụa bỗng nhiên cứng lại: "Mày nói cái gì? Vị hôn thê..." Đường Minh sao có thể có vị hôn thê? Đường Minh nói sẽ cưới cô mà.

Tuyên Nhược Tây nhướn mày: "Nghe nói là con gái tướng quân, cô cảm thấy cô có thể so được hay sao?"

"Không có khả năng, các người gạt tôi..." Dương Mỹ Như kích động la hét, nhân viên an ninh thực bất đắc dĩ, đành phải đem cô ả đánh bất tỉnh trước rồi xử lí.

Lữ Kiệt, đội trưởng đội thứ tư của bắc khu nhận được thông báo liền vội vàng chạy tới, sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra, anh ta rất hy vọng Tuyên Nhược Phong có thể đi cùng bọn họ lấy khẩu cung, vốn dĩ Tuyên Nhược Phong cũng không cần phải đi, nhưng Tuyên Nhược Phong lại đồng ý.

Anh em ba người cứ như vậy mà đi đến cục cảnh sát bắc khu, mục đích của Tuyên Nhược Phong đương nhiên không phải thực sự muốn thấy Dương Mỹ Như một kẻ đáng thương tiếp tục chôn vùi dưới hố sâu tuyệt vọng, mà là đến nộp tiền bảo lãnh cho Lý Mãn.

Về phần Dương gia, vì muốn giữ mạng con gái mà liều mạng cầu xin Tuyên Nhược Phong hy vọng hắn có thể hòa giải, Tuyên Nhược Phong đương nhiên cũng đồng ý.

Trên đường trở về lại gặp Quý Thuyên, Quý Thuyên ngăn đoàn người Tuyên Nhược Phong, nhướn mày: "Tuyên thiếu gia cứ quang minh chính đại như vậy đào góc tường Lâm gia, e là không được tốt lắm đâu?"

"Lâm gia không mắt nhìn người, Lý Mãn là nhân tài trong giới nông nghiệp, cho nên tôi không cho rằng tôi ở đây là đang đào góc tường nhà ai cả."

"Tôi nghe nói nhóm công nông Lâm gia đều đang bị điều tra." Tuyên Nhược Bắc nói. Có thể làm ra chuyện không có não như vậy cũng chỉ có Lâm Đào.

Quý Thuyên: " Chính xác là như vậy, hiện tại vường rau của Lâm gia cũng chỉ còn một bộ phận ít người canh giữ nơi đó."

Lý Mãn lo lắng trong lòng, nhẹ giọng dò hỏi Tuyên Nhược Phong: "Tuyên thiếu gia, những nông công đó..."

"Tôi có thể cứu bọn họ ra, nhưng tôi không cần bọn họ, ông hiểu ý tứ của tôi chứ?" Tuyên Nhược Phong nhìn Lý Mãn.

Lý Mãn vội vàng gật đầu: "Tôi hiểu rõ."

Đoàn người Tuyên Nhược Phong vì thế mà thêm một chút chuyện phiền toái.

Cổng lớn cục cảnh sát bắc khu, quản gia Tuyên trạch là Quách thúc vội vàng đi tới.

Khoảnh khắc bước vào đại sảnh, hắn thấy Quý Thuyên đang cùng các thiếu gia nói chuyện, tựa hồ còn có chút sự tình cần phải xử lí.

Quý Thuyên nhanh nhạy nhận ra ánh mắt dị thường phóng qua đây, nhanh chóng quay đầu lại, liền thấy một lão nam nhân còn đang mặc tạp dề trên người, khuôn mặt bình phàm lại có một cặp mắt sáng ngời lạ thường, Quý Thuyên hơi sửng sốt, trong đầu đột nhiên nhói lên một trận đau đớn.

Ngay sau đó, một chi đội khác là chi đội năm cũng vừa vặn trở về. Lữ Khiết thấy thế lập tức xoay người thân mật ôm Quý Thuyên: "Thân ái, đêm nay chúng ta sẽ ăn cơm ở đâu?"

Nhìn đến khuôn mặt đẹp như tranh vẽ kia, ngón tay Quách thúc trở nên trắng bệch, hoảng loạn cúi đầu.

Tuyên Nhược Phong trầm ngâm liếc nhìn quản gia một cái, cùng Quý Thuyên nói: "Tiền bảo lãnh đã thanh toán xong, Quý đội trưởng cũng không nên lật lọng đi."

Quý Thuyên bật cười: "Tôi là cảnh sát." Biết pháp mà phạm pháp hắn thực sự không làm được.

Đoàn người Tuyên Nhược Phong cáo từ rồi rời đi, quản gia lặng lẽ thoáng nhìn qua Quý Thuyên đang cùng cô gái phong thái quý tộc kia trò chuyện với nhau rất vui vẻ, chậm rãi xoay người đuổi kịp Tuyên Nhược Phong.

Bóng dáng quản gia xoay người bị Quý Thuyên nhìn thấy, người này rốt cuộc là ai?

Tuyên Nhược Bắc phụ trách mang Lý Mãn đi dạo vườn rau nhà mình nên đã ngồi xe khác rời đi, Tuyên Nhược Phong trầm mặc suy nghĩ, không một tiếng động đã bị Tuyên Nhược Tây bế lên xe, nếu hắn không nhìn lầm, thời điểm Quách thúc thất thố là lúc nhìn thấy Quý Thuyên.

Hơn nữa, lúc lên xe rời đi, suốt dọc đường về đến nhà quản gia có vẻ rầu rĩ không vui, tự đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Quý Thuyên, Quý Thuyên...

Trong lòng quản gia dâng lên từng trận chua xót đau đớn...

Hai người bọn họ một người là tiểu quản gia xuất thân nơi xóm nghèo, một người là con cháu thế gia có tiền có thế, số phận đã định sẵn hắn và Quý Thuyên là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không thể giao nhau.

Nhưng mà ai có thể ngờ được mười năm trước, bọn họ đã từng một đôi phu thê ân ái tình thâm đâu chứ.

Trong lòng hắn không ngừng nói với chính mình, người hoàn mỹ như thế, phải cùng với Lữ Khiết một cô gái mỹ lệ mới xứng đôi, mới là thích hợp nhất, còn hắn căn bản là không xứng với cậu ấy!

Rõ ràng đã nghĩ như vậy... Hắn không ngừng nói với chính mình phải chết tâm đi... Nếu đã bị vứt bỏ, thì không nên quay lại nhìn thêm nữa, nhưng mà hắn trước kia đã đặt ra phạm vi hoạt động để bảo vệ chính mình, bây giờ hắn chạy không thoát, vì vậy...

Hắn thật sự đã sớm không muốn sống nữa rồi.

Nhìn trên người quản gia toát ra hơi thở bi thương, Tuyên Nhược Phong cùng Tuyên Nhược Tây hai mắt nhìn nhau, thức thời đều không có hỏi Quách thúc đã xảy ra chuyện gì.