Chương 9: Thí nghiệm.

Sắc mặt Huyền Kiêu ngay lập tức khó coi hơn trước, cậu chán ghét những người dám nói xấu chủ nhân!

Bùi Y cười như không cười liếc xéo qua: “Hử? Có vẻ như cô thấy bất bình cho Huyền Kiêu nhà tôi, vậy cô hỏi Huyền Kiêu một chút xem, là do tôi bắt buộc, hay là cậu ấy muốn ôm tôi?”

Còn không đợi nữ sinh kia nói chuyện, Huyền Kiêu đã lạnh lùng nói: “Là tự tôi muốn ôm Bùi Y, còn nữa, đây là chuyện riêng của bọn tôi, không cần mấy người xen vào việc người khác.”

“Cậu!” Nữ sinh tức giận đến khó thở, “Tôi có lòng tốt giúp cậu, cậu còn có loại thái độ này sao!”

Bạn thân của nữ sinh tiến lại kéo cô qua một bên, vừa đi vừa nhỏ giọng khuyên bảo: “Thôi bỏ đi, người ta kẻ muốn cho người muốn nhận, tớ biết cậu là người thẳng tính, nhưng chuyện này không liên quan tới bọn mình. Rời khỏi đây thôi, nữ sinh bên kia hình như là quý tộc, coi chừng chọc phiền toái thì không tốt.”

Giọng nói của cô gái kia tuy nhỏ, nhưng Bùi Y vẫn nghe được toàn bộ.

Vừa nãy còn đang suy nghĩ chuyện của quý tộc, bây giờ đã bị theo dõi rồi sao?

Nam sinh đứng cạnh nữ sinh quý tộc mang váy dài mang vẻ mặt khó chịu chặn trước mặt Huyền Kiêu, châm chọc nói: “Một người nam nhân còn để người khác ôm công chúa, không thấy mất mặt sao!”

Benson ・ Houston, tiểu thiếu gia nhà Houston, hắn mặc trên người đồng phục màu xanh biển thống nhất của trường trung học Carling, cúc áo được cài đến dưới cổ nghiêm chỉnh, cổ áo đứng khiến hắn có vẻ rất tinh thần, ngực trái có gắn một huy chương đại diện cho gia tộc, mặt phải của huy chương là ký tự ‘X’ hoa mỹ, mặt trái là phát họa đơn giản nửa bên cánh của chim ngói.

Nhà Houston được đế quốc phong tước vị bá tước, là họ hàng xa của hoàng thất, nhưng quan hệ huyết thống đã cực kỳ loãng.

Cũng giống như đại đa số các thiếu niên quý tộc, thần tượng thời thiếu niên của Benson là người thừa kế ngôi vị hoàng đế đầu tiên của đế quốc – ‘Lacey điện hạ’.

Hắn cũng là một trong số những người theo đuổi Thiên Cầm, Thiên Cầm chính là thiếu nữ mang váy dài bắt mắt kia.

Từ khi tốt nghiệp trường sơ cấp đến nay, hắn đã ở bên cạnh Thiên Cầm toàn bộ kỳ nghỉ hè, ban đầu Thiên Cầm vốn đã có hảo cảm với hắn, ai ngờ từ lúc đến trường trung học, ngày khai giảng đầu tiên Thiên Cầm đã có hứng thú với người khác.

Đợi đến khi hắn nhìn thấy gương mặt tương tự Lacey điện hạ, thì nỗi phẫn uất trong lòng đã không thể nào giấu được.

Lacey điện hạ đã được thế hệ người trẻ tuổi của đế quốc công nhận là người mạnh nhất, cho dù các thiếu niên không điên cuồng truy tinh giống những thiếu nữ trung nhị thời kỳ cuối, nhưng ở một ít tiểu tinh cầu xa xôi thì đúng là có một bộ phận người hâm mộ cuồng nhiệt đã chỉnh dung chính mình thành bộ dạng của Lacey điện hạ.

Sau khi nhìn thấy Bùi Y, Benson chỉ cảm thấy thần tượng của mình bị mạo phạm, nếu Bùi Y là một người đủ mạnh mẽ thì còn đỡ, nhưng Bùi Y lại chỉ là một người tàn tật không thể tự đi đường!

Hắn không thể chịu đựng việc khuôn mặt của thần tượng lại ở trên người của một tên tàn tật.

“Đồ quê mùa từ đâu ra thế này, còn chỉnh dung thành bộ dạng của Lacey điện hạ, đúng là không biết xấu hổ! Cũng không nhìn xem chính mình có xứng với khuôn mặt đó hay không!”

Huyền Kiêu tuy rằng nghe không hiểu những câu châm chọc của Benson, nhưng từ biểu tình trên mặt đối phương thì cậu cũng biết những lời này cũng không hay ho gì.

Cậu buông Bùi Y xuống, đang tính đi đập tên nhóc kia một trận.

Bùi Y lại giữ chặt cánh tay cậu để ngăn cản, ánh mắt anh dạo qua một vòng huy chương gia tộc trên ngực hăn, chậm rì rì nói: “Sao, cậu đang ghen ghét tôi?”

“Nếu ghen ghét có cần tôi đánh gãy hay chân của cậu không, cũng để cậu hưởng thụ cảm giác bị người khác ôm như thế nào?”

Ngữ khí của anh rất kiêu ngạo đến mức có thể khiến người ta tức chết, ngón tay thon dài chậm rãi rờ từ má đến khóe môi, rồi đột nhiên nở một nụ cười tà mị: “Còn về mặt của ta ―― thật xin lỗi để cậu thất vọng rồi, gương mặt này là trời sinh.”

Đó là sự tà mị thuộc về Huyền Lăng ma quân, Lacey điện hạ là sự nghiêm túc, trên người hắn có sự ổn trọng của quân nhân, cho nên trên mặt hắn sẽ không bao giờ xuất hiện biểu tình như vậy.

Nhưng lại không thể phủ nhận rằng, Bùi Y như vậy mới càng thêm có sức sống, cũng càng thêm hấp dẫn ánh mắt của người khác.

“Mày! Dám nói chuyện với quý tộc như vậy!” Benson tức giận đến đỏ mặt, hắn cảm thấy chính mình bây giờ giống như một tên hề nhảy nhót, tự xúc động chạy tới khıêυ khí©h người ta, lại cảm giác đối phương chỉ coi mình là một đứa nhóc chưa lớn.

Thật ra ngày bình thường hắn cũng không ngu xuẩn như vậy, chỉ là ở trước mặt Bùi Y cảm thấy mình bị xem nhẹ cho nên mới có thể xúc động như vậy.

Benson thẹn quá hóa giận đấm một quyền về phía Bùi Y, lại bị Huyền Kiêu nắm cổ tay chặn lại, nhẹ nhàng đẩy đã khiến hắn theo quán tính ngã xuống đất.

Học sinh xem diễn tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều, Benson dò dậy muốn tiếp tục xông lên, lại bị Thiên Cầm vẫn luôn thờ ơ đứng bên cạnh mở miệng ngăn cản.

“Benson, đủ rồi! Còn không đủ mất mặt hay sao?”

Biểu tình trên mặt Benson vặn vèo trong nháy mắt, cuối cùng vẫn nghe lời Thiên Cầm bất mãn trở về.

Bùi Y lắc đầu, thầm than thở khuôn mặt này của chính mình đúng là dễ gây chuyện phiền toái.

Huyền Kiêu bế anh lên nhanh chóng trở về ký túc xá, cậu không muốn lại gặp những người đến kiếm chuyện này nữa.

“Ai gia, từ từ đợi tớ! Đắc tội quý tộc như bọn họ, hai người các cậu sau này ở trung học Carling sẽ không dễ sống đâu!” Ruby chạy chậm phía sau cậu kêu to.

“Người xưa có câu như thế này: “‘Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền’, tôi sẽ rửa mắt chờ đợi.” Bùi Y thờ ơ cười nói, “Nhưng tại sao cậu đã biết bọn tôi đắc tội quý tộc mà vẫn ở cạnh chúng tôi, cậu không sợ bị bọn họ trả thù sao?”

“Các cậu là những người bạn mà tớ quen biết đầu tiên ở trường Carling này, tớ cũng không phải người gặp khó khăn thì bỏ mặc bạn bè! Vả lại nếu bọn họ thật sự muốn trả thù, cho dù tớ có ở cạnh hai người hay không thì họ vẫn sẽ tìm tớ gây phiền toái thôi!”

……

Đợi bọn Bùi Y đi xa, biểu tình tức giận trên mặt Benson dần dần biến mất, sắc mặt bình tĩnh hỏi Thiên Cầm: “Biểu hiện vừa nãy của tớ như thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Thiên Cầm gật đầu, “Nếu không phải tớ đã quen biết cậu từ lâu, thì tớ sẽ thật sự nghĩ cậu là một tên ngốc nóng tính.”

“Hì hì, thật ra ban nãy một nửa là diễn còn một nửa là ý nghĩ thật của tớ,” Benson cười nói, “Có nhìn ra cái gì không?”

“Tên Bùi Y kia tuyệt đối không phải bình dân,” Thiên Cầm vòng tay trước ngực chống cằm nghĩ, “Chuyện này chưa cần báo về gia tộc, để quan sát thêm một thời gian nữa rồi nói.”

“Ít nhất đợi sau khi kiểm tra thể năng để phân lớp để xem tiềm lực của hai người kia như thế nào, nếu thể năng không tốt thì không cần quan tâm nữa.”

Benson: “Nếu tên đó thật là Lacey điện hạ thì tốt biết mấy.”

Thiên Cầm trừng mắt nhìn hắn: “Cậu đang nằm mơ sao? Nếu hắn là Lacey điện hạ, tại sao không trở về tình cầu trung tâm? Chiến bại cũng không phải chuyện mất mặt gì, nếu đổi thành cậu thì cậu có trở về không?”

“Cũng đúng,” Benson sờ cằm, “Nếu là tớ, thì tớ đã sớm quay về.”

Sau khi hai người Bùi Y và Huyền Kiêu trở lại ký túc xá, Bùi Y đã mở phần nội dung học tập của tuần này ra xem.

Đều là những nội dùng mà mỗi đứa nhỏ của đế quốc đã được học ở trường sơ cấp, bao gồm cơ sở trí thức của văn nghệ, lịch sử, quân sự và khoa học kỹ thuật. Mục đích là để hình thành những nhận thức ban đầu của bọn nhỏ về thế giới, cũng không phải những kiến thức thâm sâu gì.

Lúc Bùi Y đang xem những cuốn sách này, đã gợi nhớ cho anh những ký ức nằm sâu trong trí não của mình, anh càng xem nhiều thì những ký ức đó cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Những ký ức này thuộc về chủ nhân trước của cơ thể này, nhưng vẫn khiến Bùi Y rất vui. Như vậy thì anh không cần học lại từ đầu, cuộc thi phân lớp vào tuần sau cũng có thể nhẹ nhàng thông qua rồi.

Huyền Kiêu cũng mở quang não của mình ra, thỉnh thoảng vươn tay chọc chọc vài cái, nằm bò trên giường lăn qua lăn lại không yên, lại nhìn Bùi Y một cái, thấy anh vẫn không nhúc nhích, cứ một lúc cậu lại quay qua nhìn một lần.

“Sao vậy bảo bối? Nhìn không hiểu sao?” Bùi Y vươn người ôm cậu.

“Đã nhớ kỹ rồi!”

Bùi Y nhịn không được gõ trán cậu một cái: “Có nghĩa là không hiểu đúng không?”

Huyền Kiêu có khả năng nhìn qua một lần là nhớ, nhưng đáng tiếc chỉ là nhớ thôi, có hiểu hay không thì không biết. Bởi cậu là một người lớn lên ở Phế tinh, ban đầu ngay cả nói còn không biết, không có ai dạy cậu học tập đương nhiên muốn thấu hiểu cái gì cũng chậm.

“Ừm!” Huyền Kiêu thản nhiên nói, “Dù sao cũng đã nhớ kỹ rồi! Có thể ra ngoài chơi không?”

Bùi Y dở khóc dở cười, từ lúc nhận biết sự phồn hoa của Carling, Huyền Kiêu vẫn luôn nhớ mong chuyện ra ngoài đi dạo.

“Không được, sau này có thời gian rãnh rồi đi được không?” Bùi Y dỗ dành cậu, “Hôm nay nhóc biểu hiện rất tốt, nên tôi cho phép nhóc biến về nguyên hình.”

Hai mắt Huyền Kiêu lóe sáng, Bùi Y vừa dứt lời đã thấy cậu cởi đồng phục trên người ra, trong nháy mắt đã xuất hiện một con mãnh thú màu xanh lam uyển chuyển nhẹ nhàng tiếp đất.

Trong khoảng thời gian này không được biến thân cậu đã sớm nhịn muốn điên rồi, cho nên bây giờ cậu rất hưng phấn, vui sướиɠ lắc lắc cái đuôi cắn ống quần của Bùi Y.

Bùi Y gãi gãi cằm của cậu, Huyền Kiêu đặt cái đầu lông xù xù của mình lên đùi anh, thoái mái đến híp mắt.

Một tay khác của Bùi Y vuốt dọc theo sống lưng của cậu, Huyền Kiêu thả lỏng toàn thân để mặc anh sờ, trong chốc lát đã bắt đầu ngủ gật.

Bùi Y ngã người nằm bên cạnh bụng của cậu, Huyền Kiêu theo bản năng dùng móng vuốt lay lay để anh nằm lên bụng của mình.

Thời gian một tuần trôi qua thật nhanh, kỳ thi lý thuyết đã bắt đầu.

Bây giờ toàn bộ bài thi đều được thực hiện trên tinh võng, Bùi Y và Huyền Kiêu đều hoàn thành bài thi thật nhẹ nhàng.

Bùi Y đã sớm đăng ký chuyên ngành mà hai người đã chọn, nghệ thuật và nghiên cứu khoa học không cần suy xét, hai người bọn họ đều chọn chuyên ngành liên quan đến quân sự.

Sau bài thi lý thuyết là trắc nghiệm thể năng, bài thi trắc nghiệm này cũng quan trọng như bài thi lý thuyết, liên quan đến việc phân lớp trong tương lai của bọn học sinh.

Bọn học sinh năm một lớp ba đều tập trung ở trước phòng trọng lực, từng người thay phiên nhau thí nghiệm. Những đứa nhỏ có thể đến Carling học tập đều có thể năng không thấp, trừ những học sinh có thiên phú đặc biệt về các lĩnh vực khác không có yêu cầu về thể năng, thì thể năng trung bình của những đứa nhỏ ở tuổi này đều có thể thích ứng với trọng lực gấp hai lần bình thường.

Tinh thần lực nằm trong khoảng từ cấp E đến cấp A, vài thập niên gần đây trừ Lacey điện hạ, thì chưa xuất hiện người nào có tinh thần lực cấp S.

Thứ tự thí nghiệm của Ruby được xếp trước bọn họ, kết quả cuối cùng thể năng và tinh thần lực đều là cấp C.

Phòng trọng lực là nơi hoàn toàn phong kín, đến lượt Huyền Kiêu thí nghiệm thì cậu có hơi khẩn trương, Bùi Y cho cậu một ánh mắt cổ vũ.

Cánh cửa sau lưng Huyền Kiêu đóng lại, nơi thí nghiệm này được trí năng IA khống chế, IA sẽ căn cứ theo từng người thí nghiệm khác nhau để điều chỉnh độ khó khăn.

Sau khi mỗi người đi vào, trọng lực cơ bản được điều chỉnh ở cấp hai, tinh thần lực và thể năng đồng thời được tiến hành, IA sẽ dựa theo người thí nghiệm tạo ra kẻ địch giả thuyết, yêu cầu mọi người tập trung tinh thần lực cao độ để chiến đấu với những kẻ địch giả thuyết đó.

Dưới trọng lực gấp hai lần, Huyền Kiểu vẫn không có cảm giác gì, IA bắt chước thành hai người có bộ dáng như huấn luyện viên bị cậu hai ba đòn đánh ngã.

Trọng lực tăng lên cấp ba, số lượng kẻ địch cũng tăng thành bốn.

Huyền Kiêu vẫn cảm thấy nhẹ nhàng như cũ.

Trọng lực tăng lên cấp bốn, kẻ địch cũng không phải bộ dáng của huấn luyện viên nữa, trong tầm mắt của Huyền Kiêu chỉ xuất hiện một người, người đó mặc đồng phục thiếu tá của đế quốc, điều này chứng tỏ IA đã bắt chước ra thực lực của người thật.

Thích ứng được trọng lực gấp bốn lần, là cấp bậc nhập môn để sử dụng cơ giáp, cái cấp bậc này cũng ngạch cửa thấp nhất của học sinh hệ cơ giáp, thuộc trường quân đội trứ danh ở sáu đại tinh vực của đế quốc.

Học sinh hệ cơ giáp đều là lực lượng tinh anh của đế quốc, nhưng mới mười lăm tuổi đã có thể đạt đến độ cao này, thì gần như không tồn tại ở đế quốc!

Bên ngoài phòng trọng lực, hai vị lão sư vẫn luôn quan sát nhịn không được ngồi nghiêm chỉnh, nhìn trên màn hình thấy Huyền Kiêu nhẹ nhàng đánh bại vị thiếu tá kia, hai người liếc nhau đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt của đối phương.

Vị lão sư bên phải mở quang não của mình ra, bắt đầu báo cáo cho cao tầng của trường học.

Sau khi Huyền Kiêu giải quyết vị thiếu tá kia, sau khi trí não IA phán đoán đã tăng trọng lực hiện tại lên một cấp nữa!