Kỷ Phi Tinh đứng ngoài cửa đợi một lúc lâu Bùi Y mới mở cửa.
Lúc này Bùi Y đã mặc quần áo, còn Huyền Kiêu đã rơi vào trạng thái hôn mê nên không thể thu hồi lỗ tai và cái đuôi, Bùi Y chỉ có thể dùng thảm lông bọc quanh người cậu.
Đến tình trạng này, Bùi Y cũng không thể giấu giếm thân phận của Huyền Kiêu được nữa, anh không thể chỉ bằng lực lượng của mình để lặng yên không một tiếng động mang Huyền Kiêu rời khỏi biệt thự của Kỷ Phi Tinh được.
Mà lần này Huyền Kiêu rơi vào trạng thái cuồng bạo như vậy cũng khiến Bùi Y rất lo lắng, anh bây giờ rất cần ngoại lực trợ giúp, biện pháp tốt nhất là kéo Kỷ Phi Tinh xuống nước.
Lai lịch của Kỷ Phi Tinh đương nhiên không bình thường, từ thái độ của quản lý cục trị an đối với hắn cũng có thể biết được, Bùi Y không biết Kỷ Phi Tinh có phải người được chọn đáng tin cậy hay không, nhưng hiện tại anh không có sự lựa chọn nào khác.
Kỷ Phi Tinh liếc mắt nhìn cảnh tượng trong phòng bọn Bùi Y thì đã khϊếp sợ không nói nên lời. Cả vách tường, mặt đất, cái bàn và trên giường đều là vết rách nát, giống như đã bị một con ma thú mạnh mẽ nào đó tàn sát bừa bãi.
“Này, đây là có chuyện gì?” Một lúc sau Kỷ Phi Tinh mới ngập ngừng hỏi.
“Tìm một người cậu có thể tin tưởng đến đây, chúng ta đổi địa phương rồi nói.”
Bùi Y nhiều lần nhấn mạnh mấy chữ “Người cậu có thể tin được”, Kỷ Phi Tinh không phải đồ ngốc, nhanh chóng thu liễm vẻ mặt của mình, mở quang não liên lạc với Nghiêm Thiệu.
Lúc Nghiêm Thiệu nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng, hai tròng mắt của hắn chỉ hơi rung động một chút nhưng không có phản ứng lớn nào khác, Bùi Y thầm vừa lòng gật gật đầu.
Bùi Y để Nghiêm Thiệu hỗ trợ bế Huyền Kiêu lên, Kỷ Phi Tinh trầm mặc dẫn đường đến một căn phòng khác.
Không gian ở đây rất lớn, lấy gam màu trắng làm chủ đạo, trong phòng bày các loại dụng cụ mà Bùi Y không quen biết, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp, cùng với những chiếc ghế dựa không quá mềm mại và một chiếc giường đơn giản. Ở đây không giống phòng ngủ, mà càng giống một nơi công tác.
Nghiêm Thiệu đặt Huyền Kiêu lên giường, sau đó lui về đứng sau Kỷ Phi Tinh.
Kỷ Phi Tinh duỗi tay ấn mắt kính trên mắt phải mình, kéo một chiếc ghế dựa để ngồi xuống: “Ngồi đi. Nghiêm Thiệu cũng ngồi đi, nơi này tôi mới mở trang bị phản theo dõi nên rất an toàn, không cần lo lắng chuyện anh muốn nói sẽ bị người khác ngoài chúng tôi nghe được.”
Bùi Y ngồi trên mép giường và xốc thảm lông trên người Huyền Kiêu lên, để cậu có thể hô hấp thông thuận một chút.
“Trước khi nhóc ấy tỉnh lại, tôi cần một chiếc xe lăn.”
“Anh……” Ánh mắt của Kỷ Phi Tinh dừng trên đôi chân của Bùi Y, rõ ràng có thể đi đường bình thường mà.
Nhưng hắn cũng chỉ tự nhủ trong lòng một chút, không hỏi han dư thừa mà ấn một trong vô số các nút trên bàn công tác của chính mình, mặt tường bóng loáng mở ra, từ bên trong có một chiếc xe lăn được đẩy ra.
Bùi Y ngồi lên xe lăn, sau đó nâng cằm hỏi: “Trước tiên cậu nói tại sao tối như vậy còn đến tìm tôi có chuyện gì?”
Kỷ Phi Tinh vừa nghe những lời này, theo thói quen đưa tay đẩy mắt kính, hưng phấn đứng lên: “À, bị chuyện của hai người khiến tôi suýt nữa quên mất! Đây là kết quả thí nghiệm độ sinh động tế bào của Huyền Kiêu, anh nhìn xem đi, cậu ấy có độ sinh động gấp mười lần người thường! Sự trao đổi chất nhanh như vậy có ý nghĩa gì anh biết không?! Cơ năng và khí quan của cơ thể cậu ấy nên trong trạng thái nhanh chóng suy kiệt mới đúng! Nhưng rõ ràng không chỉ không suy kiệt mà còn càng ngày càng sinh động hơn!”
Nói đến đây, Kỷ Phi Tinh đột nhiên biến sắc, bước nhanh đến mép giường Huyền Kiêu đang nằm, nắm thảm lông của cậu, “Từ từ! Cậu ấy không phải…” Đã chết đấy chứ?
“Này, đây là cái gì?!” Kỷ Phi Tinh hét lớn một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào cặp lỗ tai trên đầu Huyền Kiêu, thứ mà nhân loại bình thường không có khả năng có được.
Bùi Y điều khiển xe lăn lướt đến, vỗ rớt bàn tay của hắn, chỉnh lại thảm lông che người Huyền Kiêu lại.
“Trước khi tôi bắt đầu giải thích, cậu hãy kể về thân phận của cậu trước, cùng với chuyện đêm nay.” Ngữ khí của Bùi Y vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lời nói lại mang áp lực khiến người khác không thể chống cự lại được, “Tôi sẽ lấy cái này cân nhắc xem có thể nói bao nhiêu bí mật cho cậu biết.”
Cặp mắt tú khí của Kỷ Phi Tinh lập lòe sự hưng phấn, hắn có dự cảm chút nữa mình nhất định có thể nghe được một bí mật cực kỳ lớn!
Hắn khụ một tiếng: “Là đám người đuổi gϊếŧ tôi sao, anh đừng lo lắng những chuyện đó không đáng lo, đó cũng không phải người do tôi đắc tội mà là đám dòng bên ngu ngốc của Kỷ gia, một đám không có bản lĩnh phải dựa vào ba của tôi nuôi sống, vậy mà còn ngu đến mức muốn gϊếŧ tôi, cũng không nghĩ nếu không có nhà chúng tôi, chỉ dựa vào đám ngu xuẩn như bọn họ thì sớm hay muộn cũng thua Kỷ gia vào tay kẻ khác.”
“À, đúng rồi. Kỷ gia của tinh vực trung ương, anh chưa từng nghe đến sao?” Kỷ Phi Tinh chờ mong nhìn Bùi Y, đáng tiếc trên mặt Bùi Y đến một chút dao động cũng không lộ ra ngoài.
Kỷ Phi Tinh thất bại trợn trắng mắt, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nghiêm túc giới thiệu thân phận của mình cho người khác như vậy: “Kỷ gia là gia tộc chế tạo cơ giáp lớn nhất đế quốc, 40% cơ giáp của đế quốc do Kỷ gia sản xuất, đương nhiên chúng tôi không chỉ chế tạo cơ giáp mà còn bao gồm dân dụng, như các loại kiểu dáng người máy dùng trong công - nông nghiệp, ngoài ra còn có vô số máy móc tương quan với sản nghiệp.
Hiện tại mười hai khoản cơ giáp trên Tinh võng toàn bộ được xuất từ tay Kỷ gia, một trong mười hai khoản cơ giáp tốt nhất được chính phủ tuyên bố là “Thiên thần chiến dực’, mà trung tâm của nó được tôi thiết kế.”
Kỷ Phi Tinh dùng ngữ điệu bình tĩnh nói xong câu cuối cùng.
Mau đến sùng bái tôi đi!
Hì hì hì, để xem anh còn có thể bảo trì khuôn mặt lãnh đạm đó được không!
Kỷ Phi Tinh là một thế hệ thiên tài của Kỷ gia.
Từ nhỏ hắn đã được kiểm tra đo lường có chỉ số thông minh vượt xa người thường, cùng với khả năng chỉ cần nhìn một lần là nhớ, nhưng lại không giống Huyền Kiêu chỉ biết nhớ nhưng không hiểu.
Chỉ cần là thứ Kỷ Phi Tinh xem qua một lần, hắn đã có thể bắt chước không kém một chút nào.
Trí lực quá cao khiến tốc độ học tập của hắn quá biếи ŧɦái, giống như một con robot hình người vậy, hắn có thể trực tiếp bổ sung năng lượng tri thức cho đại não của mình.
Hắn chưa từng tham gia lớp học một ngày nào, nhưng không ai có thể phủ nhận năng lực của hắn.
Thiên tài thường có những tật xấu không thể miêu tả được, Kỷ Phi Tinh cũng không ngoại lệ, hắn vô cùng si mê thiết kế cơ giáp, một khi gặp được thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú, hắn thậm chí có thể rớt liêm sỉ quỳ trước mặt địch nhân để cầu xin……
Tên này đương nhiên đã có tiền án, bởi vì chuyện mất mặt này, lão tổ tông Kỷ gia không thể không cử thiếu tá Nghiêm Thiệu tuyệt đối trung thành của mình đi theo bên người Kỷ Phi Tinh, chính là để lúc hắn phát bệnh có người ngăn cản hắn.
Nhưng người có tính cách quỷ dị như vậy, khi đối diện với những tình huống khác lại cực kỳ nghiêm cẩn.
Nếu không phải hắn biết rõ cái gì không nên làm, lão tổ tông nhà hắn còn phải lo có ngày nào Kỷ Phi Tinh sẽ đem bán toàn bộ Kỷ gia mất.
Bùi Y hiểu rõ gật gật đầu, thì ra đứa nhỏ này đến từ một thế lực khổng lồ như vậy, khó trách quản lý cục trị an của tinh vực Carling-2 sẽ có loại thái độ này.
“Nếu cậu muốn biết bí mật của bọn tôi, còn cần làm một chuyện khiến tôi yên tâm mới được.”
Cái gì, cái gì? Kỷ Phi Tinh trừng mắt nhìn Bùi Y, không có kinh ngạc, không có sùng bái?! Chỉ vậy thôi?
“Thứ bọn tôi dùng là một loại khinh công, chỉ cần học khinh công thì người nào cũng có thể vượt nóc băng tường.” Tự nhiên những lời này do Bùi Y khuếch đại, anh chỉ muốn bẫy cho Kỷ Phi Tinh cắn câu.
“Còn có Huyền Kiêu đã học, cũng chỉ là một trong vô số công pháp võ công mà tôi biết, nếu cậu cũng cảm thấy hứng thú thì tôi có thể dạy cho cậu.”
Kỷ Phi Tinh vừa nghe những lời này, lập tức vứt những oán niệm trong đầu qua một bên: “Thật sao! Anh có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói ra!”
Hắn muốn đem toàn bộ những thứ này dung nhập vào thiết kế cơ giáp!
Bùi Y nói: “Nhận tôi làm thầy.”
Kỷ Phi Tinh sửng sốt một chút, không làm rõ ý của Bùi Y là gì.
Bùi Y khó được mà kiên nhẫn giải thích: “Chuyện này khác hoàn toàn việc học tập với lão sư trong trường học, nếu cậu nhận tôi làm thầy, tôi thu cậu làm đệ tử của mình thì tôi sẽ dạy toàn bộ võ học suốt đời cho cậu. Làm đệ tử phải kính trọng sư phó của mình, phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của sư phó, cả đời này không thể phản bội.”
Bùi Y chậm rãi cười cười, độ cung trên khóe môi mang lên một chút tà khí: “Đương nhiên, nếu cậu phản bội sư môn, tôi sẽ tự mình thanh lý môn hộ.”
Kỷ Phi Tinh sinh ra trong một gia tộc như vậy, bản thân hắn còn luôn duy trì hợp tác với hoàng thất, đương nhiên đã trải qua không ít trường hợp lớn như vậy. Nếu đổi thành bất cứ một người nào khác nói cái gì mà thanh lý môn hộ, thì Kỷ Phi Tinh sẽ ngay lập tức cười to tại chỗ.
Thân thể của Bùi Y trước mặt nhìn qua thiên gầy, nam nhân này có diện mạo tuấn mỹ không có sức uy hϊếp, nhưng không biết tại sao khi hắn nhìn thấy nụ cười này trên mặt Bùi Y, lại có cảm giác đối phương nhất định nói được làm được.
Không biết sở học suốt đời mà anh nói chính là cái gì? Kỷ Phi Tinh không cho rằng lấy đầu óc của mình thì có thứ gì là hắn không học được.
Nhưng bái sư cũng không tổn thất cái gì? Chỉ với loại khinh công mà anh nói thì hắn cũng đã kiếm lời rồi.
“Đã quyết định xong chưa?” Bùi Y hỏi.
“Được, tôi sẽ bái anh làm thầy.” Kỷ Phi Tinh vội gật đầu, “Phải bái như thế nào?”
“Trước tiên lấy một ly trà đến đây.”
Không có trà nên bây giờ chỉ có thể dùng nước thay, Kỷ Phi Tinh nói Nghiêm Thiệu đổ một ly nước cho mình cầm: “Sau đó thì sao?”
“Quỳ xuống.”
Bùi Y vừa nói hai chữ này ra, Nghiêm Thiệu ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
“Thiếu gia!” Nghiêm Thiệu cảnh cáo nhẹ giọng quát.
Thân mình Kỷ Phi Tinh cứng đờ, nhớ tới lời cảnh cáo của gia gia.
Bùi Y thấy thế cũng rất hiểu cho bọn họ, văn minh nhân loại đã phát triển đến hiện nay đã sớm hủy bỏ lễ quỳ lạy, muốn để người ta quỳ xuống là một chuyện cực kỳ vũ nhục.
Nếu muốn nói rõ lễ bái sư thì không chỉ đơn giản như uống một ly trà vậy được, lễ nghi trước mắt đã là điểm mấu chốt có thể nhường nhịn của Bùi Y, trà kính sư này không thể không uống.
Bùi Y rũ mi mắt, không mặn không nhạt nói một câu: “Nếu cậu không muốn thì quên đi.”
“Không không không! Tôi sẽ quỳ xuống liền đây!” Kỷ Phi Tinh nóng nảy, không quan tâm Nghiêm Thiệu cản trở, trực tiếp quỳ xuống!
“Thiếu gia!” Nghiêm Thiệu vô cùng đau đớn.
“Dù sao nơi này cũng không có người khác, Nghiêm Thiệu tôi cảnh cáo anh, không được phép nói cho gia gia biết, nếu ông ấy biết thì tôi sẽ cho anh biết tay!”
“Kính trà.” Bùi Y trầm giọng phân phó.
Kỷ Phi Tinh vội nâng cái ly đưa qua: “Sư phó uống trà!”
Bùi Y tiếp nhận cái ly tượng trưng nhấp một ngụm, tỏ vẻ buổi lễ đã kết thúc, lúc này mới để Kỷ Phi Tinh đứng lên.
“Khẩu quyết khinh công tôi chỉ nói một lần, cậu nhớ cho kỹ.”
Kỷ Phi Tinh nghiêm túc nghe, theo như lời Bùi Y đã nói không phải Lăng Tiêu lướt mây giống Huyền Kiêu đã học, mà là một khinh công của môn phái khác. Nhưng những thứ này cũng đã khiến Kỷ Phi Tinh cảm thấy kinh diễm.
Khẩu quyết rất ngắn, Kỷ Phi Tinh nghe xong trên mặt vẫn còn rất mờ mịt, lần đầu tiên hắn nghĩ không biết chỉ số thông minh của mình có phải lùi lại hay không?
Rõ ràng chữ nào hắn cũng nhận biết, tại sao sau khi ghép lại với nhau lại không thể hiểu nó có ý gì?
“Sư phó……” Kỷ Phi Tinh trông mong nhìn chằm chằm Bùi Y.
Thật ra bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ ý sư đồ mà Bùi Y nói, hắn chỉ biết mình có thứ Bùi Y cần, hiện tại đối phương muốn mình làm cái gì thì mình làm cái đó, chỉ cần không phải chuyện phản nhân loại là được!
Bùi Y cười nhẹ nói: “Không hiểu? Không hiểu là được rồi, đợi Huyền Kiêu tỉnh, để nhóc ấy làm mẫu cho cậu.”
Suy nghĩ của Kỷ Phi Tinh lập tức đã bị dẫn đến trên người Huyền Kiêu còn đang ngủ say, đúng rồi, quái dị trên người cậu ta mình còn chưa điều tra rõ đâu!
“Sư phó, khi nào cậu ấy tỉnh?”