Chương 16: “Anh họ của cậu là ai?”

Xe bay của Benson là một chiếc có màu sắc thật khốc huyễn, không gian bên trong rất lớn và được trang trí tạo cảm giác thoải mái, tuyệt đối phù hợp với thân phận quý tộc của hắn.

Trên xe có hệ thống trí năng tự động điều khiển, không chở bọn họ đến một khách sạn trong phố thương mại mà đi đến một biệt thự ở vùng ngoại thành.

Huyền Kiêu nhảy xuống xe trước, sau đó ôm Bùi Y xuống dưới.

Biệt thự được trang trí cũng không hoa lệ mà có cảm giác giản lược, nhưng sẽ không khiến người khác cảm thấy đơn điệu, liếc mắt nhìn một cái là biết chủ nhân nơi này không phải người giàu có thì cũng là quý tộc.

Huyền Kiêu nhanh chóng đánh giá một vòng biệt thự, trừ bỏ lúc đầu có một chút mới lạ thì không lộ ra biểu tình nào khác, biểu cảm của Bùi Y so với cậu còn bình đạm hơn nhiều.

Trong nhà ăn chỉ có một bàn tròn nhỏ cho khoảng bốn đến năm người ngồi. Tấm rèm mềm nhẹ gắn trên cửa kính pha lê được kéo ra, để ánh nắng lúc chiều tà xuyên thấu lớp pha lê chiếu vào phòng.

Bộ đồng phục màu xanh biển trên người giúp sườn mặt của Huyền Kiêu tăng thêm mấy phần kiên nghị, sợi tóc màu xanh lam giống như có thể phản quang. Cậu vững vàng ôm chặt người trong lòng mình và chỉ đặt sự chú ý trên người Bùi Y.

Còn Bùi Y chỉ thả lỏng dựa vào ngực Huyền Kiêu, tròng mắt thuần đen xoay chuyển, khóe môi hơi cong nở nụ cười toát lên sự tà khí lúc có lúc không.

Thiên Cầm cũng mặc đồng phục của trường nhưng lại có màu trắng, mái tóc xoăn vàng buông xõa ngang vai, bên dưới cô mang một đôi boots ôm sát chân, tất cả những thứ này phát họa ra những đường cong xinh đẹp của cơ thể. Cô nhìn theo hai nam sinh ưu tú đang đi về phía mình, không kiềm được mà thầm ngợi khen bọn họ trong lòng.

Từ hàng ghế cạnh bàn ăn, Thiên Cầm đứng lên đi về trước vài bước, cười nói: “Rất hoan nghênh hai cậu đã đến đây, mời ngồi.”

Huyền Kiêu đặt Bùi Y lên ghế, sau đó ngồi bên cạnh im lặng không nói lời nào, từ trước đến nay cậu vẫn luôn không giỏi giao tiếp trong những trường hợp này.

Benson cũng ngồi xuống, Thiên Cầm ấn một nút trên quang não để phân phó dọn đồ ăn lên, người máy hình người trong biệt thự theo thứ tự tiến vào và trình bày các món ăn.

“Hôm nay chỉ có mấy bạn học chúng ta tụ tập, tôi không muốn khiến cho mọi người cảm thấy không tự nhiên khi tổ chức yến hội tư nhân, cho nên chỉ dùng một bàn nhỏ như vậy để dùng bữa là đủ rồi. Ở đây cũng không có quy củ gì nên mọi người cứ thả lỏng và ăn uống bình thường là được.”

Thiên Cầm mở miệng: “Chuyện lần trước của Benson cũng là do tôi bày mưu kế, nên phải do tôi nói lời xin lỗi mới đúng. Chuyện kia là do tôi làm sai, hy vọng sau bữa cơm tối nay chúng ta có thể xóa bỏ mọi chuyện trước đây.”

Bùi Y cầm dao nĩa lên cắt một miếng thịt bỏ vào miệng, hương vị từ đầu lưỡi truyền đến khiến anh cảm thấy rất tốt, đã lâu không được ăn món nào tinh xảo như thế này.

“Nếu hai người không tới tìm tôi thì tôi đã sớm quên mất chuyện kia rồi.” Bùi Y nói chuyện rất thẳng thắng, ám chỉ anh không để đối phương vào mắt.

Thiên Cầm không dùng bàn ăn dài kiểu quý tộc chiêu đãi bọn họ, mà lại chọn một bàn tròn nhỏ giữa bạn bè thân mật, đương nhiên sẽ hy vọng không khí sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Dưới loại tình huống như vậy, không có ai sẽ chú ý lễ nghi bàn ăn phiền phức nào đó.

Sự tức giận chợt lóe rồi biến mất trong ánh mắt của Benson, còn Thiên Cầm lại giả vờ như mình không nghe được: “Cậu không giống một bình dân.”

Bùi Y nhướng mày: “Hử? Vậy giống cái gì?”

“Giống một quý tộc chân chính.” Thiên Cầm ngầm ám chỉ, “Lễ nghi quý tộc không thể học được trong một thời gian ngắn.”

Benson ngồi một bên không khỏi nhìn về phía Bùi Y, chỉ thấy mỗi cử động của đối phương đều hấp dẫn tầm mắt của người khác, chỉ cần cậu ta ngồi ở chỗ này thì còn giống chủ nhân của biệt thự hơn Thiên Cầm nhiều.

Benson nhíu mày, hèn gì hắn luôn có cảm giác không thích hợp chỗ nào đó, những bình dân mà hắn gặp từ trước đến nay nếu ở trong một trường hợp như bây giờ, có thể ăn cơm cùng một cô gái như Thiên Cầm thì sẽ không có ai có biểu hiện bình tĩnh như Bùi Y.

“Thì sao?” Bùi Y thong thả và ung dung hỏi.

Ánh mắt của Thiên Cầm hơi lóe sáng, chỉ vừa nói vài câu như vậy với Bùi Y mà cô luôn có cảm giác đang đối mặt với một trưởng bối giống phụ thân của mình.

Với thân phận là một quý tộc, từ nhỏ cô đã được dạy phải khắc sâu vào trong xương cốt sự cao ngạo, nhưng khi đối mặt với Bùi Y, cô hoàn toàn không có bất kỳ một cảm giác ưu việt nào.

Hiện tại nếu có người nói cho cô, người trước mắt này không phải Lacey điện hạ, thì cô chắc chắn sẽ không tin tưởng!

“Ý của tôi là……” Thiên Cầm hạ giọng nói, “Tôi chỉ muốn cùng cậu…… cùng các cậu làm bạn.”

Bùi Y đưa mắt để cô tiếp tục nói.

“Để tôi giới thiệu chính thức một chút, tên đầy đủ của tôi là Thiên Cầm ・ Elsa ・ Shelley, đến từ gia tộc Shelley của tinh vực thứ năm.” Thiên Cầm chỉ suy tư trong chớp mắt đã nhanh chóng đưa ra quyết định, trực tiếp nói thẳng mục đích của mình, “Tôi đoán chân của cậu sẽ không thuận tiện để tham gia huấn luyện hằng ngày, nếu không sẽ không cần Huyền Kiêu phải ôm đi mọi nơi, tôi muốn giúp cậu xin giấy phép đặc thù của trường học, trên danh nghĩa của phụ thân tôi.”

Nghe đến chuyện này, Bùi Y thả dao nĩa xuống, thuận tay lấy khăn đè lên môi, còn giúp Huyền Kiêu đang ăn vui vẻ bên cạnh lau nước sốt dính trên miệng, sau đó bất đắc dĩ xoa đầu của cậu.

Lúc này mới nhìn về phía Thiên Cầm: “Cô rất thông minh, mục đích khi cô giúp tôi là?”

Thiên Cầm: “Tôi đã nói rồi, chỉ muốn kết bạn với hai cậu. Tôi giúp cậu với danh nghĩa là đồng học, không phải lấy danh nghĩa nhà Shelley. Cho nên cậu không cần lo lắng nhà Shelley sẽ vì vậy mà áp chế cậu.”

Cách làm của người thông minh.

Bùi Y cười: “Được thôi, nếu chúng ta đã là bạn bè với nhau, sau này tôi sẽ không khách khí với mấy người đâu.”

Thiên Cầm thấy anh đáp ứng mới thầm thở ra một hơi, may mắn mình không làm hỏng chuyện này.

Cuối cùng cho dù cô có thành thục như thế nào thì cũng chỉ là một nữ sinh mười sáu tuổi, trong đám bạn cùng tuổi cô có thể cao ngạo, tùy tiện bố thí một sắc mặt tốt cho người khác thì họ còn phải cảm kích vì điều đó, chỉ tiếc lần này cô lại gặp phải Bùi Y.

Thấy không khí không ngưng trọng như vậy nữa, Benson mới sinh động hơn, “Nói thật, cậu thật sự rất giống anh họ của tôi.”

“Anh họ của cậu là ai?” Bùi Y liếc nhìn hắn một cái, lại xoay người giúp Huyền Kiêu lau miệng.

“Lacey điện hạ đó,” vừa nói đến chuyện này Benson vẫn có chút ngượng ngùng, “Lúc đó tôi tưởng cậu cố ý chỉnh dung thành bộ dáng của anh họ, hận không thể đánh cậu một trận, hì hì hì……”

Bùi Y dựa lưng vào ghế ngồi, bắt chéo hai chân và nhướng mày hỏi hắn: “Cậu nói Lacey điện hạ là anh họ, không nghĩ tới cậu còn có huyết thống hoàng thất đấy? Cậu và Lacey điện hạ có quen thuộc không? Hắn là người như thế nào?”

Ngũ quan của Bùi Y vốn đã tinh xảo, bây giờ còn làm tư thế này nên đẹp không nói nên lời. Benson chưa gì đã xem đến ngây người, Thiên Cầm nhìn không được đẩy đẩy mới giúp hắn lấy lại tinh thần.

“Cậu và anh họ của tôi quá khác biệt……” Benson đỏ mặt nói, “Thật ra huyết thống hoàng thất của nhà tôi đã rất loãng rồi, chỉ là họ hàng xa cách mấy đời. Nhưng vào yến tiệc của gia đình thì miễn cưỡng có một ghế tham dự, trước kia chỉ nhìn thấy Lacey điện hạ từ xa thôi, sợ là chính hắn cũng không biết mình có một em trai như tôi đâu.”

“Từ nhỏ Lacey điện hạ đã nhận sự giáo dục nghiêm khắc của hoàng thất, trước đến nay tôi còn chưa thấy hắn cười bao giờ, sau này còn đi chiến trường ở biên giới mấy năm nên khí chất lạnh như băng trên người càng dày đặc hơn…… Nếu có ngày nào đó Lacey điện hạ cười……” Benson do dự một chút mới nói, “Cười đẹp giống như cậu, chỉ sợ sẽ khiến những tên trong hoàng thật sợ đến ngủ không yên giấc.”

Thật ra hắn muốn nói không chỉ là cười đẹp, mà kia căn bản là mê người…… Còn mang theo cảm giác xấu xa, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy phản cảm.

Ý cười trong mắt Bùi Y càng thâm hơn mấy phần, đương nhiên sẽ có sự chênh lệch lớn rồi, bởi vì căn bản không cùng một người.