Chương 20.2: Vân Hương bị thương

Khi Chu Thẩm cùng Trương Thẩm tới nhà tìm Vân Nương, Thái Thanh Sơn liền tới trong rừng cây đánh quyền, kết quả không bao lâu, đã nhìn thấy mấy phụ nhân lưỡi dài trong thôn mang nàng ra khỏi tiểu viện.

Động tác của hắn hơi dừng một chút, liền trở về nhà, sau đó hắn liền nghe thấy cách vách vang lên tiếng người hỏi đệ muội việc hôn sự của hắn. Mày rậm Thái Thanh Sơn nhíu lại, nhớ tới nữ tử hai ngày trước gặp trong viện tử nhà mình cùng với A Quý nhàTrương thẩm mấy ngày trước tới cầu hôn.

Cái tên A Quý này, hôm qua hắn đi hỏi thăm thử, là một tên ham ăn biếng làm, ỷ vào chút ít gia sản mà tổ tiên lưu lại, lại cùng những quả phụ, tức phụ trong thôn đều có dính líu. Cái tên hỗn đản không sạch sẽ kia, hôm nay có ở đó hay không?

Trong lòng hắn có chút phiền muộn, may mà đệ muội đã cự tuyệt việc hôn nhân. Ai ngờ không bao lâu sau, phụ nhân bên cạnh lại gợi chuyện, nghe được mấy người đó nói hắn cùng đệ muội có dan díu, nói hai người Thái gia dùng chung một tức phụ, mặt Thái Thanh Sơn nhịn không được nổi lên vài phần ửng hồng, hô hấp có chút dồn dập.

Hắn trộm đi nhìn đệ muội, muốn xem nàng phản ứng ra sao, không nghĩ tới ngay sau đó, nàng đã bị người đẩy mạnh vào đống lửa.

Nhới tới lúc nghe được thanh âm nàng gọi cứu mạng, nếu hôm nay nàng xảy ra chuyện gì, hắn phải làm sao bây giờ, trời biết giờ phút này hắn có bao nhiêu hối hận.

Không chỉ như thế, hắn còn phát hiện phần lớn đàn ông trong thôn đều nhìn chằm chằm nàng, còn có không ít ánh mắt dừng ở eo nhỏ cùng mông nàng.

Đều là nam nhân, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của những nam nhân đó là gì, sắc mặt hắn âm trầm, dùng sức siết chặt nắm tay.



Thái Thanh Sơn ôm Vân Hương lập tức vào phòng nàng, đem nàng đặt ở trên giường đất, xoay người tìm cho nàng một bộ xiêm y để tắm rửa, trầm giọng nói, “Ngươi đổi một thân quần áo sạch sẽ khác.”

Nói xong, liền bước ra ngoài.

Thái Thanh Sơn đi đến phòng bếp nấu canh gừng. Thời điểm hắn hành quân đánh giặc, nóng lạnh gì cũng đều trải qua, cũng không cảm thấy có gì to tát, đệ muội lại không giống hắn, là người mềm yếu, chuyện phòng the hơi mạnh một chút cũng đều không chịu nổi, sẽ khóc.

Tuy nói hiện tại còn chưa tới thời điểm lạnh nhất, nhưng nước cũng thực lạnh, nàng khẳng định là chịu không nổi.

Canh gừng mới vừa nấu xong, Thái Thanh Sơn liền đi vào phòng.

“Mau đem đem canh gừng uống đi, giải hàn khí.” Thái Thanh Sơn nhìn thấy Vân Hương đã thay xong quần áo, nằm trong ổ chăn run bần bật, hắn đỡ nàng dậy, đem canh gừng đưa cho nàng, “Uống trước một chút canh gừng, sau đó để cho ta xem, trên người có bỏng hay không?”

Vân Hương tiếp nhận, trong lòng ấm áp, mỉm cười an ủi hắn, “Ta không có việc gì, đại bá, chỉ là cháy vài sợi tóc mà thôi. . . Hắt xì. . .” Lời còn chưa nói xong, đã liên tục hắt xì.”

Sắc mặt Thái Thanh Sơn trầm xuống, nói, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”

Vân Hương là người tính tình tốt, luôn tuân theo nguyên tắc một điều nhịn chín điều lành, khuyên nhủ, “Ta cũng không có việc gì, cùng lắm thì về sau không cùng bọn họ lui tới nữa.”



Vân Hương uống canh gừng xong, vẫn nhiễm phong hàn, ở trong phòng ba bốn ngày mới tốt. Chỉ là lúc ấy không phát hiện, qua mấy ngày, khi Vân Hương tắm, mới phát hiện, tóc của mình bị cháy hơn phân nửa, đơn giản liền cắt bớt phần đuôi tóc bị cháy đi, thiếu đi một nửa tóc, khi gội đầu cũng tiện hơn rất nhiều, xem như nhờ họa được phúc.

Chỉ là trên eo nàng lưu lại bọng nước to như cái chén, sau khi đi tìm đại phu huyện thành mua dược bôi vào, vẫn lưu lại vết sẹo đen to bằng một nắm tay.

Mỗi lần Thái Thanh Sơn nhìn thấy, lại là một hồi tức giận.



Cuối cùng, Hương Hương bị thôn trưởng trói lại dùng cành liễu đánh một hồi, lại định việc hôn nhân cho Hương Hương, đính hôn cho A Quý Trương gia ở thôn bên, đưa tới không ít đồ bổ. Việc này xem như đi qua.

Lúc ở nhà Trương thẩm, một màn Thái Thanh Sơn ôm nàng mang về nhà kia bị không ít người nhìn thấy, sau đó Hương Hương lại bị gả xa.

Tuy là không rõ ràng, nhưng sau lưng không ít người đều bàn tán quan hệ giữa Vân Hương cùng Thái Thanh Sơn. Tin tức huynh đệ cộng thê là thứ mà người trong thôn thích nhất.

Ở trong thôn không nổi nữa, Thái Thanh Sơn tính toán mang Vân Hương cùng đi kinh thành.

Khi dùng cơm trưa, Thái Thanh Sơn đột nhiên buông đũa nói, “Triều đình hạ công văn, muốn ta hai ngày sau hồi kinh, đệ muội, ngươi cùng ta đi kinh thành đi.”

Trong lòng Vân Hương bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội nói ra lời cự tuyệt đã chuẩn bị sẵn từ trước, “Ta ở trong thôn đã thành thói quen, không muốn đi kinh thành làm phiền đại bá, lại nói sau núi còn có mấy mẫu cây ăn quả do cha mẹ chồng lưu lại, cần có người chăm sóc, ta liền không đi. . .”

Ngữ khí Vân Hương chậm rãi, mở miệng biện giải, chú ý tới sắc mặt đại bá đối diện đột nhiên trầm xuống, làm thế nào cũng không nói tiếp được.

Bàn tay to của Thái Thanh Sơn nắm chặt thành quyền, sắc mặt âm trầm nhìn Vân Hương: “Đệ muội không muốn cùng ta đi kinh thành sao?”

Tao hóa, mấy ngày trước thời điểm xoắn mông nhỏ chủ động cầu hắn thao cũng không phải là nói như vậy. Thời điểm nằm mơ cũng kêu tên hắn, nói bị hắn làm thật sướиɠ, nói muốn bị thao giống như tiểu cɧó ©áϊ, một khắc cũng đều không rời khỏi đại điểu hắn.

Buổi tối bị hắn làm cho sướиɠ như vậy, hiện tại liền trở mặt vô tình, muốn để hắn một mình rời đi.

Nếu hắn thật sự rời đi, tao hóa dục cầu bất mãn này là muốn tự mình thủ da^ʍ, hay là muốn thông đồng với người khác trong thôn?

A, nằm mơ.

Nghĩ đến việc này, sắc mặt Thái Thanh Sơn càng thêm âm trầm, khí áp cả người đều âm đến slợi hại.

Vân Hương nhìn thấy đại bá nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt ngăm đen banh đến gắt gao, thoạt nhìn giống như tức giận, hung thần ác sát, phảng phất như muốn đánh người, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Khuôn mặt nhỏ của Vân Hương trắng bệch, theo bản năng nhích người sang bên cạnh. Thái Thanh Sơn nhìn thấy động tác né tránh mình của nàng, tức khắc sắc mặt càng trầm. May mà, nàng còn không có hoàn toàn cự tuyệt.

Vân Hương mím môi, nhỏ giọng hỏi Thái Thanh Sơn: “Hiện giờ ta là quả phụ, vẫn là đệ muội của ngươi, hiện giờ đi kinh thành, ta lấy thân phận gì mà đi?”

Mắt Thái Thanh Sơn trừng lớn, “Còn có thể lấy thân phận gì, đương nhiên là thân phận nương tử của ta. Chẳng lẽ ngươi còn muốn gả cho người khác. Ta xem ngươi dám!”

Mặt đẹp của Vân Hương hơi hơi nhiễm hồng, trừng hắn liếc mắt một cái, lại ủy khuất: “Hiện giờ thân phận ta xấu hổ, đi đến kinh thành, cũng không thể có giúp đỡ gì cho tiền đồ của ngươi, lại nói kinh thành phồn hoa, dạng tiểu thư gì mà không có, sao ngươi lại nhìn trúng ta?”

Thái Thanh Sơn thật sự bị nàng làm cho tức đến bật cười, nữ nhân này luôn sầu lo thật nhiều chuyện, “Sợ gì, Thái Thanh Sơn ta là người dựa vào nữ nhân để sống sao? Đầu trâu mặt ngựa nào trên chiến trường mà ta chưa từng thấy qua. Ngươi chỉ lo mang theo tay nải, hết thảy đều giao cho ta xử lý. Ngươi trước thu thập hành lý. Ngày sau chúng ta liền xuất phát.”

Vân Hương cắn môi, trước kia nàng làm nha hoàn, chính là ở kinh thành, bất quá từ khi còn nhỏ nàng đã ở trong phủ, chưa bao giờ ra khỏi phủ, cũng chưa từng nhìn thấy kinh thành phồn hoa, sau này lại bị bán vào tay mẹ mìn, đi đến thôn quê này.

Nàng ở kinh thành nhiều năm, cũng không biết bộ dáng kinh thành là gì, kỳ thật cũng muốn nhìn một chút.

……

Nói được thì làm được.

Cách một ngày, Thái Thanh Sơn liền đi huyện thành mua một chiếc xe ngựa, nhân tiện mua rất nhiều tiền giấy, về nhà đã một tháng, hắn cũng chỉ đi tế bái cha mẹ cùng huynh đệ. Hiện giờ phải rời khỏi, Thái Thanh Sơn cũng muốn một lần nữa báo cho tổ tiên.

Nhân tiện đến nhà trường thôn, đem vài mẫu ruộng nước cùng một tảng lớn cây ăn quả trên núi trong nhà giao cho thôn trưởng chăm sóc, thu hoạch mỗi năm đưa ba phần cho hắn là được, dư lại đều coi như để chung cho cả thôn. Thôn trưởng vui vẻ ra mặt đầy miệng đáp ứng.

Lại nói việc hôn nhân cùng Vân Hương, thôn trưởng thu hậu lễ, cũng vỗ tay tán thành, nói mấy năm nay Vân Hương quá vất vả, nên cùng hắn đi kinh thành hưởng phúc. Trước khi Thái Thanh Sơn đi, thôn trưởng trả lại cho hắn một phần chứng minh hôn sự. Vậy là hôn sự của hắn cùng Vân Hương xem như hoàn toàn có kết quả.

Ngày kế tiếp, hai người một xe ngựa, bước lên đường hướng về kinh thành.

-----------

HOÀN CHÍNH VĂN